Phong Thần Châu

Chương 6897: Con người ngu ngốc?  




 Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng gật đầu lia lịa.  

 

Chúng nó cũng thấy vậy.  

 

Chắc chắn là ăn đan dược bậy bạ xong hỏng hết cả đầu óc rồi.  

 

Đại Hoàng nhìn Tần Ninh, hỏi: "Các ngươi vào đây bằng cách nào? Chỗ này dễ vào nhưng khó ra đấy!"  

 

Khó ra?  

 

Năm đó Tần Ninh ra ra vào vào nơi này vô số lần, sao lại khó ra chứ?  

 

Nhưng nghĩ đến chuyện ba con chó vàng nói rằng trong đây mới chỉ trôi qua bốn trăm năm, hắn bỗng có dự cảm không lành.  

 

"Ngươi vào đây làm gì? Ta thấy ngươi yếu như sên ấy, vào để chết hả?"  

 

"Đại Oa, hắn mới nói hắn vào đây để tìm Trần Nhất Mặc đấy!", một con chó vàng khác thật thà đáp.  

 

"Đúng đó, Đại Oa, chắc hắn biết Trần Nhất Mặc chứ nhỉ?"  

 

Ba con chó vàng đưa mắt nhìn Tần Ninh.  

 

Tần Ninh vội vàng lắc đầu: "Không phải, không có, các ngươi đừng nói linh tinh!"  

 

Ba con chó vàng nhìn hắn với vẻ không tin.  

 

Lúc này, Cửu Anh đã chở Tần Ninh và ba con chó vàng vào dãy núi dài miên man đằng trước.  

 

Có điều tốc độ của Trần Nhất Mặc và chín người Nguyên Hổ quá nhanh, Cửu Anh rõ ràng không theo kịp, chẳng mấy chốc đã bị cắt đuôi.  

 

Giờ đây chín người Nguyên Hổ cũng không quan tâm tới Tần Ninh nữa mà chỉ đuổi theo Trần Nhất Mặc.  

 

Trần Nhất Mặc trong y phục trắng chạy thoăn thoắt, bay tới bay lui qua những ngọn núi.  

 

Thế là trong thế giới Diêm Môn, Trần Nhất Mặc chạy đầu tiên, Nguyên Hổ và tám người kia đuổi theo đằng sau, Tần Ninh đưa ba con chó vàng bám theo sau cùng...  

 

Trần Nhất Mặc mặc áo trắng đi đầu đang bay với tốc độ rất nhanh.  

 

"Các ngươi đừng đuổi theo nữa!"  

 

Hắn ta ngoái đầu ra sau, cao giọng quát: "Đừng ép bản hoàng ra tay, các ngươi không sợ bị giết sao? Ta chỉ là lười động thủ giết các ngươi thôi".  

 

Nhưng nhóm chín người Nguyên Hổ cứ như không nghe thấy câu này vậy, vẫn bám theo Trần Nhất Mặc với tốc độ nhanh không tưởng.  

 

"Hừ!"  

 

Nguyên Hổ quát: "Nếu ngươi không quen thuộc địa hình nơi này hơn thì bản tọa đã đuổi kịp ngươi từ lâu rồi. Nhưng ngươi trốn như vậy, bản tọa biết ngay... ngươi vốn dĩ không phải đối thủ của bọn ta! Trốn ư? Ngươi có thể trốn đi đâu?"  

 

Trần Nhất Mặc thở dài, lắc đầu: "Hầy, con người ngu ngốc".  


Thế tên này không phải con người à?  

 

Tên này có thật là đệ tử duy nhất được Cửu Nguyên Đan Đế dốc túi truyền thụ không đấy?  

Đường đường Cửu Nguyên Đan Đế danh tiếng hiển hách, là nhân vật nổi tiếng khắp Cửu Nguyên Vực, Thượng Nguyên Thiên một thời mà sao lại dạy ra một đệ tử như bị thần kinh thế này?