Tần Ninh nhìn ba con chó Đại Hoàng, chẳng biết nói gì cho phải.
Cả ba con chó đều giống nhau y đúc, hắn không phân biệt được con nào với con nào.
Giữa lúc đó, con ở giữa chậm rãi bước ra, nhìn Tần Ninh một cách cao cao tại thượng, cất tiếng: "Đưa bọn ta đi xem mau".
Tần Ninh cũng muốn biết vì sao Trần Nhất Mặc lại chạy nên điều khiển Cửu Anh bay đi...
Trên đường đi.
Tần Ninh hỏi: "Các ngươi có quan hệ gì với Trần Nhất Mặc?"
Con chó Đại Hoàng cầm đầu nhanh nhẹn trả lời: "Người qua đường thôi, không có quan hệ gì cả".
Tần Ninh cạn lời: "Ta không phải cùng một giuộc với chín người kia đâu. Bọn chúng muốn giết Trần Nhất Mặc, còn ta thì tới đây để tìm Trần Nhất Mặc".
Chó Đại Hoàng lập tức hỏi: "Thật không?"
"Thật".
"Trần Nhất Mặc ở đây đã bốn trăm năm rồi, cứ đem bọn ta ra thí nghiệm đan dược mãi".
Chó Đại Hoàng kể: "Bình thường bọn ta sẽ giúp hắn tìm một số dược liệu quanh đây, còn hắn phụ trách cho bọn ta ăn đan dược. Ở đây chán lắm, dù là hàng xóm với nhau..."
Tần Ninh ngán ngẩm hỏi: "Chứ sao lúc nãy lại giả chết?"
"Đánh không lại còn không giả chết cho chết thật à?"
"..."
Có lý ghê.
Không phản bác nổi!
Tần Ninh tiếp tục hỏi: "Vậy vì sao Trần Nhất Mặc lại chạy?"
"Hồi đó hắn đã là đế giả Cực Cảnh rồi, bốn vạn năm trôi qua rồi mà vẫn còn là đế giả Cực Cảnh sao? Nhưng cho dù là đế giả Cực Cảnh thì cũng không lý nào lại sợ Nguyên Hổ được!"
Chó Đại Hoàng ngạc nhiên thốt: "Gì mà bốn vạn năm? Hắn tới đây mới có bốn trăm năm thôi mà".
Bốn trăm năm!
Thế giới bên ngoài trôi qua bốn vạn năm, còn trong này mới bốn trăm năm ư?
Sao có thể!
Tần Ninh đã từng vào Diêm Môn nhưng chưa từng gặp chó Đại Hoàng lẫn chuyện thời gian chênh lệch.
Hắn lại hỏi: "Có gì thay đổi sau khi hắn vào đây sao?"
"Chắc vậy đó!", chó Đại Hoàng nhìn về phía Tần Ninh, nói với đôi mắt long lanh: "Ngươi có đan dược không?"
Tần Ninh nói ngay: "Nhưng ta cũng là đan sư, hơn nữa đan dược ta luyện chế tốt hơn của Trần Nhất Mặc".
"Thật không?"
"Ta chưa lừa ai lần nào cả!"