Qua một lúc, chín người Nguyên Hổ đã bị ba con chó Đại Hoàng lấn át, không chống trả lại nổi.
Mặt mày hắn ta đỏ gay vì bực tức.
"Ngươi chết chắc rồi!"
Nguyên Hổ gầm lên một tiếng rồi tiến tới một bước, trong chốc lát, chùm sét được ngưng tụ ra trong lòng bàn tay hắn ta, hóa thành bùa chú rồi phóng đi thật nhanh.
Nó phóng thích uy áp khổng lồ giữa tiếng nổ kinh thiên động địa.
Từ trong hư không, một con dấu thình lình hiện ra trên đỉnh đầu Nguyên Hổ rồi ập xuống.
"Tồn Thiên Tỉ của nhà họ Nguyên!"
Dù đã thấy dấu ấn kia nhưng Trần Nhất Mặc vẫn thờ ơ đứng chắp tay như thường, hắn ta lạnh nhạt nói: "Buồn cười quá, buồn cười quá..."
"Các ngươi đúng là người của nhà họ Nguyên rồi. Chê sống lâu quá hả, ta còn chưa tới nhà họ Nguyên tính sổ mà các ngươi đã tự vác xác tới rồi".
"Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng, cắn chết bọn hắn".
Trong lúc nhất thời, ba con chó Đại Hoàng trở nên hung dữ hơn.
"Biến!"
Nguyên Hổ rít gào, sức mạnh Cực Đạo trong cơ thể tức thì bùng nổ. Vào lúc này, Tồn Thiên Tỉ phóng ra một biển sấm sét vô tận, ầm ầm một chùm sấm đập vào người ba con chó vàng.
Xẹt xẹt xẹt...
Ba con chó vàng tức thì bị chùm sấm đánh trúng, người cháy đen, bộ lông vàng cũng đen như than, thân mình thì cứng ngắc.
Sắc mặt Nguyên Hổ cũng hơi trắng bệch.
Hắn ta là một trong những người đứng đầu nhà họ Nguyên, lần này đích thân ra mặt là để chiếm lấy Cửu Nguyên Đan Điển.
Thậm chí hắn ta còn không ngại lấy cả Tồn Thiên Tỉ của nhà họ Nguyên ra dùng.
Đã trả giá đắt thế này, đương nhiên phải lấy được Cửu Nguyên Đan Điển rồi.
Cửu Nguyên Đan Điển có chín quyển tất cả, ba quyển đầu không có sức hấp dẫn quá lớn với nhà họ Nguyên nhưng sáu quyển sau lại là bảo vật vô giá, rất khó tìm thấy trên thế gian.
Bởi vậy hắn ta nhất định phải lấy được nó.
Giờ đây, ba con chó vàng đã biến thành chó mực, ngã nhào ra đất.
Trần Nhất Mặc đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, thấy vậy thì chắp tay đi ra, thở dài: "Ngày nào cũng nhắc nhở các ngươi lo tu luyện cho đàng hoàng nhưng các ngươi cứ ăn đan dược bản hoàng luyện chế mãi, giờ đã biết xấu mặt chưa?"
Nét mặt hắn ta vẫn không thay đổi, đoạn Trần Nhất Mặc hờ hững nói: "Chín người các ngươi đi nhanh đi, ta lười giết các ngươi".
Nghe vậy, nhóm chín người Nguyên Hổ càng cẩn thận hơn.