Hắn lạnh lùng nhìn chín người kia.
Trần Nhất Mặc không xuất hiện thì hắn đành tự thân tự lực thôi.
Nguyên Hổ sừng sộ hét: "Chạy nữa đi? Ngươi có giỏi thì chạy nữa đi?"
Câu vừa dứt, chín người đồng loạt ra tay.
Vù vù...
Nhưng giữa lúc đó, không gian bỗng chấn động nhẹ, dao động năng lượng khủng khiếp bùng nổ.
Chín kẻ vừa xông lên phút chốc bị đánh bật lại như đụng phải một sức mạnh vô hình nào đó.
"Ai đấy?"
Nguyên Hổ trầm giọng quát.
Không ai trả lời.
Nhưng bỗng có người chỉ vào đỉnh một ngọn núi.
Nơi đó có một bóng người áo trắng đang đứng. Dáng người hắn ta cao ráo, đứng một cách ngạo nghễ, chắp tay đưa lưng về phía mấy người, nhìn về hướng đông, lạnh nhạt cất tiếng.
"Tay cầm âm dương định càn khôn!"
"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"
Tà áo trắng phất phơ theo gió, mang phong thái của một bậc thế ngoại cao nhân...
Giờ phút này, Tần Ninh thở phào nhẹ nhõm, khuỵu xuống đất.
Hắn cũng không muốn thi triển thuật Đại Tác Mệnh, trừ khi thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Chiêu thức này có sức công phá rất lớn nhưng lại làm tổn thương đến nền móng, đồng thời cần đánh đổi bằng một cái giá lớn hơn.
Tay cầm âm dương định càn khôn!
Cửu trọng thiên địa ta vi tôn?
Nguyên Hổ tỏ ra khó chịu, quát: "Nói cái quái gì thế hả!"
Bóng người áo trắng kia đứng chắp tay, mái tóc dài bay lất phất trong gió. Hắn ta đứng trên cao nên phảng phất như một vị thần tiên đã xa rời thế tục.
Nhưng khi nghe thấy câu nói của Nguyên Hổ, nam tử áo trắng lại giật mình như vừa chịu đả kích rất lớn, lẩm bẩm: "Không ngầu à? Bộ nghe dở lắm hay sao? Không thể nào..."
"Cửu trọng thiên địa ta vi tôn!"
Giờ thì Nguyên Hổ hoàn toàn nổi đóa, hắn ta giận dữ hét: "Tên điên!"