Nàng ấy nói ngay: "Chắc cả Thượng Nguyên Thiên Vực không có ai mở được Diêm Môn đâu, chờ ở đây mãi cũng chẳng có ích gì, chi bằng ngươi đi với ta đi!"
"Ta không đi".
Thời Thanh Trúc từ chối: "Ta muốn ở lại chờ chàng ấy về".
"Ở đây chờ hắn thì qua một thời gian sát khí nơi đây sẽ ảnh hưởng đến ngươi đấy. Đi với ta đi, dù hắn trở về cũng sẽ không ở đây đâu, ngươi chờ cũng tốn công thôi!"
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vẫn cố chấp: "Ta không đi, ta muốn chờ ở đây!"
Tô Uyển Nguyệt nhướng mày, cười nói: "Ta nói ngươi đi thì ngươi phải đi!"
Câu này làm Thời Thanh Trúc lập tức đanh mặt.
Nhưng Tô Uyển Nguyệt vẫn nắm chặt tay nàng, đồng thời tỏa ra uy thế đáng sợ khiến Thời Thanh Trúc không tài nào động đậy nổi như biến thành một bức tượng gỗ vậy.
Tô Uyển Nguyệt đi tới trước mặt Thời Thanh Trúc, cười tủm tỉm: "Ngươi ở với ta thì Tần Ninh sẽ tới tìm ngươi. Nếu ta không nhầm thì ngươi là nữ nhân của Tần Ninh đúng không?"
"Tần Ninh tới tìm ngươi thì đương nhiên Trần Nhất Mặc cũng đi cùng sư tôn của hắn rồi, khi đó... hắn có muốn trốn tránh ta thì chạy đâu cho thoát?"
Tô Uyển Nguyệt lộ vẻ ranh mãnh.
"Ngươi đe dọa ta, cẩn thận ta mách Tần Ninh đấy".
"Mách thì mách đi, Tần Ninh mà gây khó dễ được ta hay giết ta ư? Hắn không thể".
Tô Uyển Nguyệt vung tay lên, Thời Thanh Trúc bị kéo đi, đoàn người rời khỏi đây...
Giờ phút này, Tam Tử Vong Uyên lại chìm vào tĩnh lặng.
Tiếp đó, ngày lại qua ngày, hai phe với thế lực cầm đầu là Cửu Nguyên đan tông và Đà La cung tiếp tục chém giết nhau...
Hai vị linh giả Cực Cảnh cũng không ai nhường ai, Cửu Nguyên Vực xảy ra chiến tranh liên miên...
Thời gian từ từ trôi qua, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới Tần Ninh.
Giờ đây, hắn đang ở trong một không gian mênh mông.
Nơi này tựa như một thế giới khác vậy. Nhìn ra xa, núi non nối tiếp nhau, có rừng rậm, có hồ, đâu đâu cũng toát lên sự cổ xưa và lắng đọng.
Lúc này, bề mặt cơ thể Tần Ninh đầy rẫy vết nứt như thể sẽ nát bấy bất cứ lúc nào.
Ba quyển đan điển đã được dung hợp vào thân xác hắn.
Điều này cũng đem lại tác dụng phụ.
Đế giả Cực Cảnh!
"Tần Ninh, ngươi đừng có chạy!"