Nếu như nữ tử này cũng mạnh như nàng ấy thì dám cá nàng ấy sẽ lép vế nếu đặt cả hai lên bàn cân cho xem.
Nữ tử khoác lụa trắng lại gần nữ tử váy xanh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cũng nhìn nhóm người này.
Suốt một năm qua chưa hề có ai tới đây cả.
Nhóm người này là ai?
"Còn ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cư xử đúng mực giống như khi nàng là nữ tử đẹp nhất Hạ Tam Thiên, đứng đầu Thanh Tiêu Thiên năm xưa vậy, không tỏ ra thanh cao cũng không lộ vẻ dễ gần.
Nữ tử khoác lụa trắng từ từ đi vào đình viện, ngồi lên một chiếc ghế gỗ đan mây nhỏ.
Đây chỉ là những ngôi nhà tranh đơn sơ, trong đình viện cũng trồng toàn những loài hoa bình thường.
Nhưng vì có hai nữ tử ở đây, người đứng, người ngồi nên phảng phất nơi đây là chốn thế ngoại đào nguyên, khiến người ta lưu luyến, không muốn rời đi.
"Tô Uyển Nguyệt!"
Nữ tử khoác lụa trắng nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?"
"Thời Thanh Trúc!"
Thời Thanh Trúc cũng thản nhiên trả lời.
"Thời Thanh Trúc... giống như trúc xanh, hợp với ngươi lắm..."'
Tô Uyển Nguyệt hỏi tiếp: "Ngươi ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm!"
"Ta đang chờ người!"
"Chờ Trần Nhất Mặc à?", Tô Uyển Nguyệt nhướng mày.
"Ta chờ hắn làm gì?", Thời Thanh Trúc thẳng thắn nói: "Ta đang chờ Tần Ninh".
"Ồ..."
Nữ tử vừa giống thở phào nhẹ nhõm vừa giống bồn chồn, liếc mắt nhìn nàng mấy lần rồi khuyên: "Đừng chờ ở đây nữa, dù hắn vào từ đây cũng chưa chắc đã ra từ đây đâu".
Thời Thanh Trúc không đáp.
Nàng muốn chờ!
Hiện tại Thời Thanh Trúc đã có trí nhớ của cả hai kiếp người.
Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.
Thế nên lòng yêu thương dành cho Tần Ninh cũng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nữ tử bấm đốt ngón tay, từng đốm sáng hiện ra xung quanh.
Trong chốc lát, một cánh cửa xuất hiện ở vùng đất mênh mông trước mắt.