Huyền Nguyệt Thượng Nhân và thánh chủ Thanh Dương Hoa một trái một phải đứng trên cao, ai cũng nhìn về phía Đà La Khôn với vẻ thận trọng và nghiêm túc.
Nhưng ông ta lại nhìn hai người với vẻ bình thản.
"Hai vị, lại gặp nhau rồi".
Đà La Khôn nhếch mép: "Cơ mà hai ngươi... vẫn yếu như trước nhỉ..."
Nghe thấy câu này, Huyền Nguyệt Thượng Nhân cười lạnh lùng: "Chỉ là bước vào Cực Cảnh thôi mà, kẻ mới bước vào Cực Cảnh như ngươi thì phát huy được bao nhiêu phần trăm sức mạnh chứ? Ta chống mắt lên xem uy thế Cực Cảnh của cung chủ Đà La Khôn sẽ thế nào đây!"
"Như ngươi mong muốn".
Giờ đây, Huyền Nguyệt Thượng Nhân ngưng tụ pháp thân, từng vầng trăng khuyết phút chốc bùng nổ, phát ra khí thế bàng bạc càn quét toàn bộ mặt đất thật nhanh.
Những vầng trăng khuyết phá vỡ không gian, giáng thẳng xuống người Đà La Khôn.
Trước cảnh tượng đó, Đà La Khôn không né cũng không tránh, mặc cho từng vầng trăng khuyết một nện vào thân thể mình và phát ra tiếng động long trời lở đất.
Nhưng ông ta vẫn cứ đứng ở đó, không nhúc nhích chút nào, cứ như thể đòn tấn công của Huyền Nguyệt Thượng Nhân chẳng là gì với ông ta vậy.
Đà La Khôn bước lên một bước, tóm lấy một vầng trăng khuyết trước mặt mình rồi chậm rãi bóp nát, sau đó nhìn về phía Huyền Nguyệt Thượng Nhân, cười nói: "Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Chí Tôn và Cực Cảnh là hai khái niệm đấy, Cực Cảnh là dung hợp pháp thân làm một và cho nó hòa vào thân xác, hiện giờ ta đã bước vào cảnh giới cao nhất của thân xác, đòn tấn công của ngươi chẳng khác gì gãi ngứa cho ta đâu..."
Nét mặt Huyền Nguyệt Thượng Nhân trở nên lạnh lùng.
Giữa lúc đó, Thanh Dương Hoa tiến tới, ngưng tụ sát khí trong cơ thể rồi tung một cú đấm ra.
Tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng vang lên.
Ầm... Cả mảnh trời như bị nhấn chìm trong âm thanh đinh tai nhức óc.
Thanh Dương Hoa lập tức được bao bọc trong một chiếc khôi giáp màu xanh đen. Một thanh kiếm màu xanh hiện ra trước khôi giáp ấy, từ trên trời giáng xuống, chém về phía Đà La Khôn trong tiếng rít.
Đà La Khôn lại nắm chặt tay, trường kiếm đang lao tới chỗ ông ta với tốc độ nhanh không tưởng lại bị ông ta tóm lấy chỉ bằng một tay.
Thanh Dương Hoa tức thì hoảng hốt, tức tốc lùi ra sau.
Lúc này, khí thế khủng khiếp bộc phát mạnh mẽ.
Uỳnh... Một loạt tiếng nổ vang lên khắp nơi.
Kiếm khí quanh kiếm của Thanh Dương Hoa đã bị Đà La Khôn kiểm soát, ném phăng, không ngờ nó lại quay ngược về phía Thanh Dương Hoa.
Bành... Tiếng nổ dữ dội lại truyền đến.
Hai đạo kiếm khí cắn nuốt lẫn nhau, nhưng cuối cùng, đạo kiếm khí thứ hai mà Thanh Dương Hoa vừa ngưng tụ ra bỗng tán loạn, trở nên suy yếu. Ông ta phải bước lùi đến nghìn trượng, khuôn mặt thì nhợt nhạt.
Lúc lại nhìn Đà La Khôn, ánh mắt Thanh Dương Hoa lạnh lẽo đến đáng sợ.