"Đúng vậy... Đã một năm trôi qua... Nhưng chẳng có tin tức gì về tam đại cấm địa cả...", sau khi chuyện ở Tam Tử Vong Uyên chấm dứt, trên thực tế các phe đều chú ý tới Tam Tử Vong Uyên.
Cũng vì chuyện đó mà dù Đà La Khôn đã bước vào Cực Cảnh cũng không dám châm ngòi chiến tranh với các phe cầm đầu Cửu Nguyên đan tông.
Ông ta cũng lo lắng rằng lỡ may ngày nào đó Tần Ninh đột ngột lộ diện thì cuộc đời ông ta coi như đi tong.
Hai bên rơi vào thế cân bằng một cách kỳ lạ.
Thật ra ai cũng đang chờ.
Chờ một trong ba người Dịch Hàn Ngọc, Huyền Nguyệt Thượng Nhân, Thanh Dương Hoa sẽ tiến vào Cực Cảnh.
Chỉ cần có người có khả năng đối đầu với Đà La Khôn thì Đà La cung không còn đáng e ngại nữa.
Lần này hai vị Chí Cao Đế Tôn dẫn người tới đây cũng vì để điều tra chuyện này.
Đây là giáp ranh giữa thánh địa Thanh Dương và Đà La cung, nghe nói gần đây người của Đà La cung đang có động tĩnh gì đó nên hai vị Chí Cao Đế Tôn bát phẩm dẫn người tới đây thám thính tình hình.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện, Thi Ngọc và Hề Bình Bình bỗng nhiên biến sắc, lập tức thụt lùi ra sau.
Ầm... Vị trí hai người vừa đứng bất chợt phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đội ngũ hơn một trăm người kêu la thảm thiết, chết hơn một nửa.
Nét mặt Thi Ngọc trở nên lạnh lùng, ông ta quát vào không trung: "Ai đấy?"
Sau tiếng quát, một bóng dáng nhô lên khỏi mặt đất phía trước.
Trong giây lát, ba bóng người xuất hiện trước mặt Thi Ngọc và Hề Bình Bình.
"Dương Bồi Nguyên!"
"Khuất Kỳ!"
"Ông Xích!"
Nhìn thấy ba người kia, Thi Ngọc và Hề Bình Bình đều hoảng hốt ra mặt.
Trong ba vị cung chủ của Đà La cung thì Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ đều là Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, Ông Xích thì có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn bát phẩm.
Nhưng trong một năm qua, ba người này luôn canh giữ ở ba phòng tuyến giữa Đà La cung với ba phe Cửu Nguyên đan tông, động thiên Huyền Nguyệt và thánh địa Thanh Dương, vậy mà lúc này bọn họ lại tụ tập hết tại đây.
Thi Ngọc bất giác nghĩ tới điều gì, nói lớn: "Hề phong chủ, đi mau!"
Cả ba cung chủ đều tập trung tại đây, rõ là Đà La cung sắp sửa làm chuyện động trời gì rồi.
Phải lập tức truyền tin để thánh địa Thanh Dương đề phòng mới được.
Hề Bình Bình nghe vậy bèn nhìn Thi Ngọc, gật đầu.
Ông ta bay nhanh như một làn gió, biến mất thật nhanh, phút chốc đã chạy được nghìn mét.
Bỗng nhiên, bóng người kia đáp xuống rồi nắm chặt tay. Thi Ngọc cách đó hơn một nghìn mét thấy không gian hơi lún xuống, một bàn tay từ trên trời giáng xuống tóm lấy người Hề Bình Bình.
Uỳnh... Tiếng nổ lớn nháy mắt vang lên.
Hề Bình Bình đã nổ tung.