“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi thiếu hiểu biết!”
Tần Ninh từng bước bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Người của nhà họ Nguyên, lại dám âm thầm giúp đỡ Ma tộc? Ta đây ngược lại phải hỏi cho rõ một chút”.
“Giết ta?”
“Ngươi cứ thử xem!”
Một lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra, hào quang bên ngoài cơ thể ngưng tụ lại.
Ba quyển đan điển, ngưng tụ xung quanh thân thể.
Ầm…
Mà lúc này, ở phương xa, một âm thanh chấn động đất trời đột nhiên vang lên.
Hai người Dịch Hàn Ngọc và Ám Ảnh Địa vẫn không ngừng giao chiến.
Tiếng gầm rú kia đúng là đến từ vị trí của hai vị Chí Cao Đế Tôn tầng mười giao chiến…
Bỗng nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy mây đen đầy trời dần dần trở nên tán loạn.
Từ trong đám mây đen, một bóng người chậm rãi bước ra.
Quần xanh áo xanh, tóc dài bay lượn theo chiều gió, dáng người thon dài, trong tay là một chiếc đỉnh nhỏ lơ lửng.
Kia chính là Dịch Hàn Ngọc.
Lúc này, sát khí quanh thân Dịch Hàn Ngọc dần dần tiêu tan, hắn ta nhìn về phía đám người Tần Ninh, khẽ nhíu mày.
Giờ phút này, vẻ mặt mọi người đều lạnh lùng.
Rõ ràng, người chết là Ám Ảnh Địa.
Vị đại đệ tử của Trần Nhất Mặc, đồ tôn của Cửu Nguyên Đan Đế này có cảnh giới Chí Cao Đế Tôn tầng mười, thực lực… thật sự rất mạnh.
Giống như Đà La Khôn được vinh danh là Chí Cao Đế Tôn đứng đầu Cửu Nguyên Vực, cường giả đứng thứ nhất, thế nhưng khi toàn lực giao chiến với Huyền Nguyệt Thượng Nhân và Thanh Dương Hoa, vẫn không thể nào giết chết được bọn họ.
Mà Dịch Hàn Ngọc, lại có thể giết chết được Ám Ảnh Địa.
“Không nghĩ tới, ngươi lại che giấu sâu như vậy…”
Đà La Khôn lạnh lùng nói.
Dịch Hàn Ngọc cũng không để ý đến ông ta, hắn ta cầm tiểu đỉnh trong tay, nhìn Tần Ninh rồi lại nhìn Hứa Thất Dạ.