Lý Nhàn Ngư và Thời Thanh Trúc đều không yên lòng.
"Không có việc gì, yên tâm".
Giờ phút này, Tần Ninh đi ra từng bước một.
"Làm thế nào?"
Đà La Khôn nhìn về phía Tần Ninh, nói thẳng.
"Đà La Khôn cung chủ là cường giả số một Cửu Nguyên Vực, hoàn toàn không biết gì về trận pháp sao?", Tần Ninh cười tủm tỉm nói.
"Bớt cười cợt với ta thôi, nếu không phá nổi, ta sẽ giết ngươi".
"Vậy cho dù như thế nào ta cũng phải phá giải rồi".
Tần Ninh cười nói: "Huyết Chú Cấm Thiên Trận cũng không phải là do đám Ma tộc này tạo ra, mà là mấy chục vạn năm nay, võ giả chết ở chỗ này rất nhiều".
"Trận này lấy khí huyết làm căn cơ, một khi vận chuyển sẽ hấp thu sức mạnh pháp thân khí huyết, huyết liên trên đỉnh hoàn toàn nở rộ, có lẽ Diêm Môn mà Kim Cổ Trát nói tới sẽ mở ra".
"Muốn phá trận này phải tìm ra năm nhược điểm, ta sẽ thi triển trận văn, năm vị cung chủ dốc hết toàn lực tấn công khuyết điểm của huyết trận, sẽ có thể phá giải được!"
Vẻ mặt năm người Đà La Khôn, Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích, Bàng Lôi vô cùng bình tĩnh.
"Các vị, chuẩn bị thỏa đáng!"
Tần Ninh nói rồi nắm bàn tay lại, khí Chí Tôn mãnh liệt trong cơ thể ngưng tụ, từng trận văn ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn.
Ầm...
Trong nháy mắt, ngàn vạn giới văn quanh quẩn giữa trời đất, tràn ngập ra một vùng hơn mười dặm.
Những giới văn kia hóa thành năm chữ to, phân tán ra bốn phía.
Thiên!
Địa!
Huyền!
Hoàng!
Huyết!
Năm chữ to đều do trận văn ngưng tụ mà thành, ngay sau đó lao về phía năm vị trí.
Tần Ninh nói thẳng: "Năm vị, ngay lúc này".
Giờ phút này, năm người Đà La Khôn, Dương Bồi Nguyên lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước vị trí năm chữ to, bàn tay nắm lại, lực lượng ngập trời bộc phát ra.