Phong Thần Châu

Chương 6800: Quả thật là đại trận!




 Ta rất có hứng thú, dẫn đường đi”.  

 

Nếu như Xích Quýnh dám mời thì đương nhiên là Tần Ninh dám đi.  

 

“Mời!”  

 

Xích Quýnh và vài vị trưởng lão đều tránh đường.  

 

Tần Ninh bước nhanh về phía trước, không chút sợ hãi.  

 

Mấy người này đều có cấp bậc Đại Đế Tôn đỉnh cấp, ở trong một thế lực kém hơn các đại bá chủ một bậc như Xích Hoả Tông, đương nhiên là thân phận địa vị cũng khá cao.  

 

Nếu như những người này có lòng dạ khó lường, ngược lại, Tần Ninh cũng không lo lắng.  

 

Ngay sau đó, Xích Quýnh dẫn mấy người Tần Ninh đi sâu vào trong dãy núi.  

 

Đối với cái chết của Xích Minh, người của Xích Hoả Tông tựa như không thèm để ý tới.  

 

Lúc này, mọi người tiến sâu vào trong dãy núi, đi qua một ngọn núi cao, vòng qua bên trái rồi tiến vào, chỉ thấy ở đó, từng ngọn núi cao bị chém đến tận gốc, khiến cho dãy núi vốn liên miên không dứt biến thành một vùng sơn cốc.  

 

Mà lúc này, bên trong sơn cốc, ước chừng gần trăm vị võ giả cấp bậc Tiểu Đế Tôn đang đứng đó, sắc mặt nghiêm nghị.  

 

Rõ ràng, đây là đội võ giả của Xích Hoả Tông.  

 

Lúc này, Xích Quýnh đi đến trước sơn cốc, nhìn về phía trước nói: “Nơi này, rất kỳ lạ…”  

 

“Những ngọn núi này bị gọt đi, chỉ còn lại gốc rễ, mà phía trên gốc rễ lại còn có những ấn ký phức tạp bao trùm, có điều những ấn ký này giống như là trận văn, chỉ là lúc này đã sớm không còn linh khí…”, Xích Quýnh trực tiếp nói: “Lúc phát hiện ra nơi này, ta đã cảm thấy nơi này rất quỷ dị”.  

 

“Sau khi phái đệ tử đi xung quanh điều tra, ta mới phát hiện ra, nơi này giống như là đại trận truyền tống, nhưng đã bị huỷ đi căn cơ, chỉ còn lại cái khung xương ở đây”.  

 

Xích Quýnh vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước vào bên trong sơn cốc.  

 

Những ngọn núi cao kia tuy rằng đã bị chém đứt, nhưng gốc rễ vẫn còn đó, chân núi có đường kính mấy trăm mét, mỗi một cái đều vô cùng rộng lớn.  

 

Mà phía trên gốc rễ được khắc những trận văn phức tạp.  

 

Quả thật là đại trận! Thế nhưng đã sớm mục nát.  

 

Lúc này, Tần Ninh không nói lời nào, chỉ nắm chặt bàn tay, từng dãy trận văn từ trong cơ thể ngưng tụ lại rồi phóng ra bên ngoài.  

Thấy một màn như vậy Xích Quýnh trưởng lão thay đổi sắc mặt, vẻ mặt đầy sửng sốt.  

 

Thuật luyện đan cũng thế, thuật trận pháp cũng vậy, cùng với thuật ngự thú, thuật con rối, những cái đều phải hao phí rất nhiều tâm tư.  

 

Tinh thần và sức lực của võ giả có giới hạn, không có khả năng dùng một bộ não để nghiên cứu tất cả các lĩnh vực khác.