Hơn trăm triệu võ giả, sẽ phải thần phục dưới chân ông ta.
Đến lúc đó, Đà La Khôn ta sẽ đánh sâu vào Cực Cảnh, trở thành tiên nhân chỉ là điều trong tầm tay!
Tất cả những điều này, sẽ bắt đầu từ đây.
Ai cũng không thể ngăn cản được!
Bốn đội ngũ chậm rãi tiến vào tam đại cấm địa.
Ở trong một đội ngũ, có một đám người vô cùng nổi bật.
Đoàn người này, dẫn đầu là một con nguyên thú cấp tám, cao lớn hơn trăm mét, thân hình khổng lồ, vẻ ngoài xinh đẹp, đó chính là một con Bạch Ngọc Liệp Mã cấp tám!
Bạch Ngọc Liệp Mã có tốc độ cực kỳ nhanh, tốc độ của nó có thể sánh với Chí Cao Đế Tôn, hơn nữa thân hình còn cao lớn, vẻ ngoài ưa nhìn, cực kỳ thích hợp để làm thú cưỡi.
Lúc này, trên lưng Bạch Ngọc Liệp Mã được xây dựng một đình nghỉ mát, trong đình, hai người Duẫn Khả Vi và Cơ Thi Dao đang bình thản ngồi đó.
Mà trong đình nghỉ mát, còn có bốn người nữa đang đứng đó.
Duẫn Khả Vi lười biếng ngồi trong đình, nhìn về núi non vô tận phía trước, giống như không có điểm cuối, thở dài nói: “Nơi này, thực sự là không muốn tới…”
Cơ Thi Dao nhìn dáng vẻ của sư huynh, khinh bỉ nói: “Huynh cứ thử không đến đi, không đến rồi tới lúc sư tôn xuất hiện, huynh cứ chờ chết đi!”
“Ách…”
Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Không phải là ta đã đến rồi sao?”
“Lại nói, tiểu sư muội, ta và đại sư huynh được sư tôn bồi dưỡng lâu ngày, tình cảm sâu đậm, nhất là đại sư huynh, là do sư tôn một tay chăm sóc, cho ăn nuôi lớn, còn muội thì khác, muội vừa nhập môn không bao lâu, sư tôn đã mất tích, ngược lại, muội lại mong nhớ sư tôn nhất”.
Nghe được lời này, Cơ Thi Dao hừ một tiếng rồi nói: “Huynh thì biết cái gì?”
Nhìn thấy sư muội lười phản ứng lại mình, Duẫn Khả Vi cũng không nói gì thêm.
Hắn ta vẫy tay, bên ngoài đình, một người đi tới.
“Ngô Tấn Nguyên, tất cả đã sắp xếp thoả đáng chưa?”
Người đi vào trong đình là một ông lão đầu tóc đen nhánh, tinh thần phấn chấn, ông ta cười ha ha nói: “Hội trưởng yên tâm, ta cùng lão Lỗ, lão Hoa, lão Cát, cả bốn người đều ở đây, phần lớn Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn trong thương hội đều đã được sắp xếp tốt!”
“Mấy năm nay thiệt thòi cho các ngươi, vẫn luôn nhớ đến sư tôn của ta, bây giờ còn trung thành và tận tâm như thế, người làm hội trưởng ta đây, ngược lại không làm tròn trách nhiệm, vất vả cho các ngươi, sớm biết vậy năm đó đã cho các ngươi đi theo sư huynh, vào trong Cửu Nguyên đan tông”.
Ngô Tấn Nguyên lập tức cười nói: “Hội trưởng nói quá lời, năm đó đại nhân dốc lòng bồi dưỡng, ta nào dám quên”.
Đại nhân, tất nhiên là Trần Nhất Mặc.