Nữ tử cầm đầu toát lên sự tươi mát, thoát tục, khí chất trang nhã mà ung dung.
Đào Chỉ Kỳ!
Đạo tử xuất thân từ đỉnh thứ năm Bách Hoa Phong.
Trong thất đại đạo tử, thực lực của Đào Chỉ Kỳ được công nhận là đứng thứ hai, sau Hô Diên Bân.
Chỉ là các đệ tử sau lưng cô ta đang cầm cáng, trên cáng có hai người đang nằm, mặt mày tái nhợt, thở thoi thóp.
Hoàn Khải Minh!
Kha Viêm Vũ!
Hai vị đạo tử!
Chuyện gì thế này?
Một số đệ tử chưa biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt đầy hoang mang, còn một vài đệ tử biết chuyện thì đem đi kể khắp nơi.
Toàn bộ phía Thánh Đạo tông có thể nói là lộn xộn cả lên.
Đến Đà La cung, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt cũng đang truyền tai nhau một tin tức chứ không riêng gì Thánh Đạo tông.
Có hai cái tên được tất cả mọi người nhắc đến nhiều nhất, đó là Lý Nhàn Ngư và Tần Ninh.
Nhưng chỉ có một nơi là ngoại lệ.
Cửu Nguyên đan tông!
Lúc này.
Trước ngọn tháp của Cửu Nguyên đan tông, đại sư Cừu Dữ Nhân, đại sư Thi Vũ Huyên, đại sư Cố Vân Sinh, đại sư Cảnh Ung, đại sư Lãnh Pha, đại sư Cận Phi Dương, sáu vị đại sư Chí tôn cửu phẩm ngây ngẩn cả người.
Ba người Loan Vân Tuỳ, Cổ Thần, Thịnh Tử Nhàn đứng trước sáu người cũng hoang mang.
Sau khi vào cấm địa, ba người luôn tìm kiếm và giết nguyên thú, có ai gây chuyện thì ba người cũng không quan tâm, giải quyết luôn để kiếm thêm điểm.
Hoặc nếu phát hiện thảo dược quý giá nào trong cấm địa thì chăm chỉ hái, một tháng của họ đã trôi qua như thế.
Nhưng sao bọn họ thành người rừng rồi thế này, không phải đã một tháng rồi sao? Sao cứ như trời sập xuống thế này?
Gì mà Thanh Vô Song chết rồi, Lý Tấn Hoa chết rồi, Huyền Trung Nguyệt chết rồi...
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Có nguyên thú cấp tám, cấp chín hóa điên, trắng trợn tàn sát đệ tử huấn luyện ư?
Cổ Thần trong bộ đan bào nhìn sư tôn mình, đại sư Cừu Dữ Nhân, ở đằng trước, kìm lòng không được mà hỏi: "Sư tôn, rốt cuộc đã có chuyện gì thế ạ?"
Cừu Dữ Nhân vừa bị hắn ta hỏi đã trừng mắt, râu cũng vểnh lên.