Câu nói của Vạn Tiên Hướng như sét đánh ngang tai, nhất thời khiến cho năm vị phong chủ đứng ngây ra như tượng, không nói nên lời dù chỉ một câu.
"Ngươi tận mắt thấy ư?", lúc này phong chủ Liêm Trường Sinh cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh, run rẩy tiến lên.
Có thể nói Lý Tấn Hoa là đệ tử mà ông ta dành tâm huyết cả đời người để dạy dỗ, vậy mà đã chết! Sao có thể?
"Ta tận mắt thấy mà..."
Vạn Tiên Hướng sờ sống mũi.
Thật ra hắn ta không muốn nói ra chút nào.
Nhưng sớm muộn gì các vị phong chủ cũng phải biết thôi.
Để đảm bảo tính công bằng của vòng sơ tuyển, bá chủ năm phe phải giám sát lẫn nhau, không cho phép võ giả cấp bậc Đại Đế Tôn, Chí Cao Đế Tôn vào cấm địa trước khi vòng sơ tuyển kết thúc.
Thế nên đến khúc cuối các phe mới biết số lượng đệ tử đã tổn thất của từng phe.
Lúc này Lãnh Tử Duệ - phong chủ Lãnh Vân Phong - tiến lên, nhìn về phía Vạn Tiên Hướng và hỏi: "Lý Nhàn Ngư đâu?"
Nói tới Lý Nhàn Ngư, nét mặt Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều trở nên kỳ lạ.
"Các ngươi nói đi chứ!"
Lãnh Tử Duệ vô cùng sốt ruột.
Mặc dù Lý Nhàn Ngư luôn từ chối bái ông ta làm sư phụ nhưng Lãnh Tử Duệ luôn đối xử với hắn ta như đồ đệ của mình. Nhóc này hướng nội quá, cả buổi không rặn ra nổi một cái rắm, rất dễ bị bắt nạt.
Rốt cuộc là thế nào?
Lúc này, Niếp Như Tuyết lên tiếng: "Lãnh phong chủ, ngài đừng lo lắng, chắc là Lý Nhàn Ngư không sao đâu..."
Chắc là không sao đâu?
Chắc là không sao đâu là thế nào!
Lãnh Tử Duệ vừa định quở trách thì bỗng thấy có một bóng người chậm rãi từ phía trước ngọn tháp cao của thánh địa Thanh Dương đi tới.
Gương mặt hắn ta ẩn chứa đôi phần xấu hổ, gương mặt tuấn tú trông hơi tái nhợt, bước chân cũng hơi loạng choạng.
"Nhàn Ngư!"
Lãnh Tử Duệ thấy sắc mặt hắn ta nhợt nhạt như thể kiệt sức nghiêm trọng, không khỏi mắng: "Đã bảo ngươi cẩn thận chút, chú ý chút rồi, thế này là sao? Tham gia thi đấu cuộc chiến thứ hạng kế tiếp thế nào đây?"
Lý Nhàn Ngư gượng cười.