Lý Ý Nguyệt và Nguyên Nguyệt Minh.
Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết.
Cùng với vô số cường giả Tiểu Đế Tôn hùng mạnh thuộc những thế lực lớn khác.
Tần Ninh mà nổi máu giết người là không thèm đếm xỉa đến bất cứ điều gì.
Đà La Khôn, đại cung chủ Đà La cung, được mệnh danh là cường giả mạnh nhất Cửu Nguyên Vực, Đà La Nam là con trai độc nhất của ông ta, ai mà không quan tâm chú ý?
Thanh Vô Song là con trai của Thanh Dương Hoa - thánh chủ thánh địa Thanh Dương, ai mà không biết?
Nhưng Tần Ninh vẫn muốn giết.
Vì những kẻ này đã đẩy đồ đệ của hắn vào đường cùng!
Chẳng mấy chốc bầu không khí đã yên tĩnh trở lại.
Tần Ninh nhìn Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ.
Lần cuối thấy hai người là khi hắn tham gia buổi sát hạch để vào Thánh Đạo tông.
Chẳng qua do lúc đó hai người này chỉ đứng nhìn cuộc tranh chấp giữa hắn và Tư Mã Tuyết Thiên, không tỏ ra đề phòng hắn.
Nhưng lần này...
Đệ tử Viêm Môn và Nhật Nguyệt Hội lại nhận lệnh giết Tần Ninh hắn.
Hắn nhìn về phía hai người, cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, từ tốn hỏi: "Vì sao lại muốn giết ta?"
Kha Viêm Vũ nói thẳng: "Ngươi động thủ đi!"
"Ồ? Không sợ chết nhỉ!"
Tần Ninh mỉm cười, nói: "Vậy thì để xem là ngươi mạnh miệng hơn hay kiếm của ta mạnh hơn!"
Dứt lời, hắn lại gần Kha Viêm Vũ, thẳng thừng dùng Long Hoàng Thập Tự Kiếm rạch bụng hắn ta. Hắn từ từ xắn ống tay áo lên rồi đưa một tay vào bụng Kha Viêm Vũ.
Giữa vùng bụng be bét máu, Tần Ninh tóm lấy một đoạn ruột của hắn ta rồi kéo luôn ra ngoài. Hình ảnh ấy kinh khủng đến mức không ai dám nhìn.
Tiếp đó, Tần Ninh nói: "Thân thể của võ giả mạnh mẽ vô cùng nhưng không đồng nghĩa với việc không sợ đau. Đau có nhiều cấp độ, trước đây ta thích chia cảm giác đau làm mười tám cấp độ, trong truyền thuyết địa ngục có mười tám tầng, tầng sau khủng khiếp hơn tầng trước, mười tám cấp độ đau đớn cũng là cấp sau đau hơn cấp trước".
"Ngươi xem".
Giờ đây, cơ thể Kha Viêm Vũ bị cú trảo giam cầm, sắc mặt trắng tái, toàn thân run rẩy, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn ta gầm thét: "Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi!"
Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Muốn chết sao? Đâu có được!"
"Ta không cho ngươi chết đâu, ngươi có thể chịu được nỗi đau này mà, trăm năm cũng không chết được!”