“Pháp thân Vạn Thạch!”
“Vạn Thạch Thuẫn Nham!”
Một lời vừa dứt, pháp thân hình lá chăn bùng nổ mở ra.
Thế nhưng, ngay sau dó, kiếm khí của Tần Ninh đã lao đến.
Pháp thuẫn bị kiếm khí chém trúng, nháy mắt vỡ tan.
Thứ vỡ tan theo, còn có thân thể của Vạn Hạn.
Máu tươi chảy xuống, tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Lúc này, cơ thể của Vạn Hạn đã bị bổ thành hai nửa.
Đà La Cung, nhị thiếu cung chủ, đã chết.
Giờ phút này, sắc mặt của sáu vị thiên kiêu còn lại vô cùng khó coi.
Không thể tiếp tục đánh!
Nếu đánh tiếp, nhất định sẽ chết.
Lúc này, trong lòng Thanh Vô Song đã sinh ra ý nghĩ rút lui.
Một kiếm chém chết một vị thiên kiêu, Tiểu Đế Tôn tầng năm Tần Ninh, còn khủng bố hơn so với Lý Nhàn Ngư.
Mà mấy người bọn họ bao vây tấn công Lý Nhàn Ngư, có thể thắng được.
Thế nhưng bao vây tấn công Tần Ninh… chưa chắc là sẽ thắng.
Khả năng cao là sẽ chết.
“Đây là đại thiên kiêu hiện giờ của Cửu Nguyên Vực sao? Một thế hệ người trẻ tuổi dẫn đầu sao? Sao lại không chịu nổi một đòn thế này? Vô dụng như vậy à?”
Tần Ninh đứng trên đỉnh núi, quát: “Thế nào? Bây giờ sợ rồi sao?”
Giờ phút này, mọi âm thanh đều tan biến.
Đà La Nam nhìn thi thể của Quý Trường Phong, lại nhìn thi thể của Vạn Hạn, hai mắt đỏ bừng giống như là đã trở nên điên cuồng.
Điều này sao có thể xảy ra?
“Chỉ vậy mà đã sợ sao?”
Đột nhiên, Đà La Nam quát khẽ: “Chỉ vậy mà đã sợ hãi?”
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Đà La Nam.
“Chúng ta có trăm vị Tiểu Đế Tôn, chẳng lẽ còn phải sợ một tên Tiểu Đế Tôn tầng năm như hắn hay sao?”
Năm người Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, Hô Diên Bân, Mạc Thành Phong và Loan Vân Tuỳ chính là thiên kiêu mạnh nhất trong ngũ đại bá chủ, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí đứng đầu trong cuộc tranh tài trong vực lần này.
Thực lực của năm người mạnh hơn một chút so với những thiên chi kiêu tử khác.
Đà La Nam thấy lời nói của mình hiệu quả, liền tiếp tục nói: “Thanh Vô Song, Huyền Trung Nguyệt, hai người các ngươi phối hợp, ta tấn công chính!”