“Đại ca của ta!”
Kim Cổ Lực lập tức nói: “Đại ca ta nói, để ta ở đây chờ đợi, tiếp theo sẽ có chuyện lớn cần ta đi làm”.
Tần Ninh quan sát kỹ Kim Cổ Lực, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía đài đá màu vàng kim, nói: “Ta đã nhìn thấy, thứ ẩn chứa bên trong đài đá màu vàng kim này chính là một ý cảnh võ đạo của Chí Cao Đế Tôn, có phải là ngươi đang dự định dung hợp nó không?”
Kim Cổ Lực rụt cổ lại, gật gật đầu.
“Là của ai?”
“Huyền Không lão nhân của động thiên Huyền Nguyệt!”
Huyền Không lão nhân!
Tần Ninh nhíu mày.
Huyền Không lão nhân, hắn có quen biết.
Năm đó, khi còn ở Cửu Nguyên Vực, người đứng đầu động thiên Huyền Nguyệt chính là Huyền Không.
Mà lần này, theo Tần Ninh được biết, vị Huyền Không này đã mất tích từ rất lâu rồi…
Đã chết.
Tần Ninh còn nhớ rõ, Huyền Không có quan hệ không tồi với Trần Nhất Mặc, thậm chí, Huyền Không còn dự định chọn Trần Nhất Mặc làm con rể.
Đây đã là chuyện từ mấy vạn năm trước.
Tần Ninh nhìn về phía đài đá màu vàng kim, sau đó đảo mắt nhìn về Kim Cổ Lực, chậm rãi nói: “Ta sẽ không giết ngươi, tạm thời để lại cho ngươi một mạng”.
“Được được được”.
“Nhưng mà…”
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay, nháy mắt chém xuống: “Thân thể ngươi, không thể tồn tại!”
Ầm…
Trong khoảnh khắc, thân thể Kim Cổ Lực bị nổ tung, một hư ảnh hồn phách xuất hiện giữa không trung.
Tần Ninh búng tay, hư ảnh hồn phách kia rơi vào lòng bàn tay hắn, từng đạo phù chú được đánh ra, hồn phách bị trói buộc, ngay sau đó, Tần Ninh đem hồn phách của Kim Cổ Lực giam giữ trong hồn hải của mình.
“A…”
Lúc này, Kim Cổ Lực rít gào nói: “Tần Ninh, ta nói với ngươi nhiều chuyện như vậy, vì sao ngươi còn muốn phá huỷ thân thể của ta?”
“Bây giờ, ngươi không có tư cách để cò kè mặc cả với ta!”
Cho dù tái tạo lại thân xác, nhưng sao có thể tốt bằng thân xác mà ông ta đã dùng bấy lâu nay?
Đáng ghét, đáng ghét!