Bản thân đan quyển đã được Tần Ninh lấy những bảo vật trong trời đất để luyện ra, mỗi một chữ khắc trong đó đều là châm ngôn.
Sau khi một kiếm vàng vỡ tan tành, hàng vạn kiếm vàng trong nháy mắt bộc phát ra.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Ba Đan Điển chắn ngang trước người, giống như ba tấm màn trướng khổng lồ che trời.
Những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, từng kiếm khí màu vàng lao ra, tất cả đều bị ba Đan Điển ngăn cản.
Ánh mắt của Tần Ninh có mấy phần lạnh lùng.
Dần dần khí thế của kiếm khí màu vàng càng ngày càng yếu ớt.
Lúc này Tần Ninh bộc phát ra khí thế kinh khủng chập chờn.
Hắn lại đến gần bàn đá màu vàng.
Ầm...
Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.
Núi vàng run rẩy.
Tần Ninh tiếp tục đến gần.
Núi vàng tiếp tục run rẩy.
Đợi đến khi Tần Ninh điều khiển ba Đan Điển ép tới gần chân núi vàng, bên ngoài núi vàng kia đã xuất hiện từng vết nứt.
"Tự tìm cái chết!"
Chỉ trong chớp nhoáng, vết nứt trên núi vàng lan ra mấy trượng, một bóng người lao ra ầm ầm từ bên trong đó.
Người nọ mặc trường sam màu vàng, đầu đội mũ vàng, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, bên trong thân kiếm tản ra từng khí tức kinh khủng, lao thẳng về phía Tần Ninh.
Keng...
Kiếm vàng chém lên trên ngọc giản, trong nháy mắt đã bị ngọc giản ngăn cản.
Nhưng lúc này ánh sáng của ngọc giản cũng đột nhiên ảm đạm hẳn đi, Tần Ninh phun ra một ngụm máu tươi, cả người thụt lùi.
Mà người đàn ông mặc đồ vàng, đầu đội mũ vàng, tay cầm kiếm vàng kia lại kiêu ngạo đứng trước núi vàng.
"Làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí khiến người ta khiếp sợ.