Lúc này Liễu Văn Truyền nhìn về phía Tần Ninh, an ủi: "Tần Ninh công tử, nén bi thương..."
"Nén bi thương cái gì?"
Tần Ninh lại nhìn Liễu Văn Truyền một cái, chậm rãi nói: "Nhàn Ngư chưa chắc đã chết".
Nghe thấy lời này, ánh mắt Liễu Văn Truyền ngẩn ngơ.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, lấy gương huyền hỏa kia ra rồi đi lại khắp nơi trên đỉnh núi rộng lớn này.
Liễu Văn Truyền nhìn chằm chằm Tần Ninh, không biết rốt cuộc Tần Ninh đang suy nghĩ gì, cho nên cũng không mở miệng, chỉ trông coi Quý Trường Phong thật chặt chẽ.
Sau khi Tần Ninh đi lại khắp nơi trên đỉnh núi, Liễu Văn Truyền cũng thấy bên cạnh Tần Ninh xuất hiện từng trận văn, từng trận văn kia ngưng tụ thành từng đại trận, không ngừng tụ tập vào một chỗ.
Làm xong tất cả mấy việc này, Tần Ninh ném gương huyền hỏa đang cầm trong tay lên trời cao.
Chỉ trong phút chốc, lúc gương huyền hỏa lên đến vị trí cao trăm trượng thì lẳng lặng trôi lơ lửng, một giây sau đã lập tức phóng ra lực bộc phát kinh khủng.
Mà Liễu Văn Truyền và Thời Thanh Trúc đều cảm giác được trận văn bốn phía lúc này dường như cũng trở nên sinh động hơn.
Cho đến cuối cùng, từng luồng khí nóng bỏng kinh khủng bộc phát ra từ bên trong gương huyền hỏa.
Ầm...
Rồng lửa xuất hiện, tạo ra những tiếng ầm ầm.
Trên mặt đất, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra.
Từng con rồng lửa bay lên, vây quanh gương huyền hỏa.
Lúc này Tần Ninh nói: "Đây là đại trận mà ta bày ra, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại!"
"Ta cũng đi".
Thời Thanh Trúc lại nói.
"Nguy hiểm, ta phải dẫn Nhàn Ngư trở về".
Thời Thanh Trúc nghe vậy thì gật đầu một cái, không yêu cầu đi theo nữa.
Liễu Văn Truyền lại nói: "Tần công tử, nếu đám người Mạc Thành Phong, Huyền Trung Nguyệt tới thật..."
"Để cho bọn họ chờ".
Tần Ninh lạnh nhạt nói: "Nếu như không muốn chờ, vậy... ta cũng sẽ đi tìm từng người một".
"Ừm".
Vực sâu vạn trượng!
Gió lớn rống giận ở bên tai, khi rơi xuống độ sâu càng ngày càng lớn, tiếng gió lốc cũng càng ngày càng vang dội.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại.