Một kiếm chém ngang.
Một kiếm chém dọc.
Trong khoảnh khắc, một kiếm quang hình chữ thập ngưng tụ.
Kiếm quang hình chữ thập hóa thành màu vàng xanh, mà ở trên đó lại đột nhiên ngưng tụ ra một ánh lửa kinh khủng.
"Thập Tự Trảm!"
Ầm...
Thập Tự Trảm vốn chỉ có một ngang một dọc dài một thước, vào lúc này lại hóa thành trăm thước, lao ra ầm ầm.
Trên đường đi, lúc từng quả cầu lửa chạm vào kiếm khí lúc đã bị cắt ra, dừng đòn tấn công lại.
Thập Tự Trảm giơ lên cao rồi rơi xuống, in ở trên kiếm khí của Tần Ninh.
Ầm...
Một tiếng nổ kinh khủng trong nháy mắt đã lan ra.
Lúc này cả người Kim Diễm Thánh Sư bộc phát ra một khí thế kinh khủng, tứ chi chạm đất, ngay lập tức đã tạo ra một khí tức kinh khủng.
Tiếng nổ truyền ra.
Xung quanh cơ thể nó, ánh lửa ngưng tụ thành từng vòng lửa, vòng này bộc phát ra sức mạnh kinh khủng hơn vòng kia.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí thế kinh khủng kia làm cho lòng người sợ hãi.
Nhưng khi vòng lửa nở rộ ra, hỏa văn mà gương huyền hỏa ngưng tụ ra trên mặt đất cũng lập tức bộc phát ra.
"Gào..."
Hỏa văn trong nháy mắt đã đắp lên vòng lửa, khiến cho thân thể của Kim Diễm Thánh Sư bị áp chế cực lớn, gầm lên một tiếng truyền mười mấy dặm.
"Cảm giác như thế nào?"
Lúc này sắc mặt Tần Ninh lại vô cùng lạnh lùng.
"Khốn kiếp!"
Kim Diễm Thánh Sư liên tục gầm thét, nhưng sức mạnh phóng ra từ bên trong gương huyền hỏa lại khiến nó bị hành hạ vô cùng đau đớn.
Mà kiếm của Tần Ninh lại bổ sung thêm khí tức của ngọn lửa bên trong gương huyền hỏa.
Những khí tức kia không chỉ có thể áp chế ngọn lửa của nó, còn thiêu đốt cả ngọn lửa của nó.
"Tiễn ngươi lên đường".
Tần Ninh vừa dứt lời, Long Hoàng Thập Tự Kiếm trong tay chém ra một kiếm khi ngang dọc, ngưng tụ lần nữa.
Trong sơn cốc bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Trên trăm Thập Tự Trảm bá đạo làm cho người ta không dám tin.