Tần Ninh lại nhìn về phía Quý Trường Phong, tỉnh táo nói: "Ta biết..."
Nghe Tần Ninh nói vậy, Quý Trường Phong vô cùng ngạc nhiên.
Biết?
Biết còn có thể nói ra những lời này?
Quý Trường Phong lắc đầu cười.
Người không biết không sợ.
"Người đẹp, xin hỏi tên tuổi?", Quý Trường Phong nhìn về phía Thời Thanh Trúc, khẽ mỉm cười nói: "Đi theo người như vậy, chỉ sợ ngươi cũng sẽ phải chịu liên lụy, ta thấy không bằng mấy ngày tiếp theo ngươi cứ đi rèn luyện với ta đi?"
Thời Thanh Trúc nhìn Quý Trường Phong một cái, không nói gì.
Bị Thời Thanh Trúc coi thường, Quý Trường Phong vẫn không có chút lúng túng nào, tiếp tục cười nói: "Đồng bạn này của ngươi quả thực là hơi ngu, ta thấy ngươi..."
"Hắn ta thật là phiền".
Lúc này Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được mở miệng nói.
"Đúng là phiền thật!"
Tần Ninh một bước bước ra, nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ giết hắn ta".
"Ừ..."
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt Quý Trường Phong rốt cuộc âm trầm hẳn.
Người này căn bản không coi hắn ta ra gì.
"Chỉ là cảnh giới Tiểu Đế Tôn nhất phẩm mà lại không coi ai ra gì như vậy, nếu đám đệ tử mà Thánh Đạo tông dạy dỗ đều như vậy, vậy Thánh Đạo tông cách lúc diệt vong cũng không xa..."
Keng...
Chẳng qua là đáp lại Quý Trường Phong chỉ có một tiếng kiếm vang.
Giờ phút này, sắc mặt của Quý Trường Phong đã hoàn toàn lạnh lẽo.
"Tự tìm cái chết".
Ầm!
Quý Trường Phong hét lên một tiếng, chân đạp xuống đất, chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt đất đã xuất hiện từng vết nứt, những vết nứt kia lan dọc theo chân Quý Trường Phong thẳng đến trước người Tần Ninh.
Mà ở vị trí phía trước Tần Ninh mười thước, mặt đất đột nhiên nổ tung, từng vụn đất ngưng tụ thành móng vuốt, trực tiếp chụp vào người Tần Ninh.
"Rốt cuộc là ai tự tìm cái chết chứ?"
Trong tay Tần Ninh, Long Hoàng Thập Tự Kiếm trực tiếp đâm xuống mặt đất.