Cát vàng bay đầy trời dần dần hạ xuống, thế nhưng lúc này, đám người Liễu Văn Truyền vẫn chưa phản ứng lại, tất cả đều ngây ngốc mà đứng đó.
Tần Ninh nắm trường kiếm màu vàng xanh trong tay, thân kiếm hoá thành một vệt sáng rồi biến mất không thấy đâu.
Long Hoàn Thập Tự Kiếm!
Đây là thanh kiếm mà Tần Ninh sử dụng ở kiếp thứ năm.
Khi đó hắn vẫn còn là một vị Chí Cao Đế Tôn trong Cửu Nguyên Vực, đan sư Chí Tôn cửu phẩm, vẫn chưa đạt đến Cực Cảnh, thanh kiếm mày là do một người bạn tri kỷ tạo ra cho hắn.
Sau đó, trải qua sự cải tạo của hắn, có thể nói là đã khiến cho thanh kiếm này trở thành vương giả trong bảo chí Chí Tôn.
Thanh kiếm này rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, lúc ấy, Tần Ninh vẫn luôn nâng niu trân trọng nó.
“Đi!”
Tần Ninh nhìn về phía trước, cồn cát trong phạm vi mười dặm, đã hoàn toàn bị thay đổi hình dạng.
“Lúc trước các ngươi tách ra ở nơi nào? Dẫn ta đi!”
Tần Ninh trực tiếp nói.
Một hàng mấy người cưỡi trên lưng Cửu Anh, nhanh như bay rời khỏi đó…
Mà không bao lâu sau, từng bóng người đã đi đến nơi này.
Cầm đầu là một cô gái có thân hình xinh đẹp, đó đúng là Ngu Linh Cơ.
“Ngu sư tỷ”.
Lúc này, không ít đệ tử đào ra được những bộ phận cơ thể rách nát bên dưới lớp cát vàng, cả một đám mang ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Một cái đầu lộc cộc lăn ra, dọa sợ tất cả mọi người.
“Lý Tấn Hoa!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Linh Cơ trở nên lạnh lùng.
Lý Tấn Hoa, một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương, đã chết!
“Là hắn!”
Lúc này, Ngu Linh Cơ chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Tần Ninh chỉ có cảnh giới Tiểu Đế Tôn tầng một, tại sao lại có thể làm được?
Cái tên Tần Ninh này, sau khi tiến vào Thánh Đạo tông vẫn luôn lấy thiên phú yêu nghiệt mà ngạo mạn trước mặt mọi người.
“Đi!”
Ngu Linh Cơ thẳng thắn nói: “Chuyện này, không phải là chuyện mà chúng ta có thể tham dự vào, cuộc tranh tài trong vực lần này, chỉ sợ sẽ nổi lên gió tanh mưa máu”.