"Khoảng thời gian này, vất vả cho các ngươi rồi!", Tần Ninh khách khí nói: "Tiếp theo các ngươi cứ tiếp tục rèn luyện đi".
"Không vất vả, không vất vả", lúc này Tả Hạo mở miệng nói: "Cảm ơn Tần Ninh công tử đã giúp đỡ suốt quãng đường này".
Năm người tạm biệt Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đi về một phương hướng.
"Chàng đang lo lắng cho Trần Nhất Mặc sao?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tần Ninh nói.
"Lo lắng cho hắn ta làm gì?", Tần Ninh lại cười nói: "Nếu người này còn sống thì không cần phải quan tâm, nếu đã chết, bây giờ ta có lo lắng cũng vô ích".
"Bây giờ là cuộc tranh tài trong vực, mà bên trong toàn bộ Cửu Nguyên Vực, các thế lực lớn và cường giả đứng đầu đều tụ tập ở bên ngoài tam đại cấm địa".
"Huống chi đây là nơi các đệ tử thi tuyển, nhưng lại xuất hiện người của Ma tộc Ám Nguyệt, hơn nữa..."
"Bắt Bạch Giáp Địa Long và Băng Lân Huyết Giao làm gì? Ta không biết".
"Đà La cung bên kia nói là có tin tức liên quan Trần Nhất Mặc và Cửu Nguyên Đan Điển để thu hút sự quan tâm của võ giả các phe, cuộc tranh tài trong vực chưa kết thúc thì sẽ không nói ra".
Lúc này Tần Ninh nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Ta thấy... cuộc tranh tài trong vực này vẫn nên kết thúc sớm một chút thì hơn".
Thời Thanh Trúc hiếu kỳ nói: "Tại sao phải nhanh chóng kết thúc chứ?"
"Đơn giản".
Tần Ninh cười không nói.
Hai người đi dọc theo rừng núi phía trước, dọc theo đường đi cũng không gặp được người nào.
Cứ như vậy, lại qua mấy ngày nữa, ngày nào Tần Ninh cũng dẫn theo Thời Thanh Trúc, trừ việc đốc thúc chém giết nguyên thú ra thì cũng mượn cơ hội này để củng cố vững chắc thực lực của Tiểu Đế Tôn nhị phẩm, ở trong phạm vi toàn bộ cấm địa cũng không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngày hôm đó, hai người đi tới một dãy núi.
Vừa vào trong phạm vi dãy núi, từng mùi máu tanh đã truyền ra.
Tần Ninh kéo tay Thời Thanh Trúc, nhìn về phía trước.
Đi tới một rừng cây nhỏ, chỉ thấy được trên mặt đất xuất hiện mấy thi thể.
Mà ở trong những thi thể này, Tần Ninh phát hiện một bóng người quen thuộc.