"Mới vừa nhận được tin của cái cây già kia, đứa con trai ngoan của ta đã có tin tức, cho nên mới đến tìm cô tâm sự!"
Tạ Thanh cười ha ha một tiếng, nhìn con gái đang ngồi ngay ngắn, nói: "Y Tuyền, đừng không có việc gì cũng tới tìm dì Dao của con nữa, bà ấy rất bận rộn...", Tạ Y Tuyền nhìn cha mình một cái, không hề để ý.
Tạ Thanh cũng không so đo.
Đứa con gái này của mình vô cùng kiêu ngạo, là một mỹ nhân lạnh lùng giống y như Tần Mộng Dao vậy.
"Tên nhóc Tần Ninh khốn kiếp này, đều bị các ngươi dạy hư!"
Tần Mộng Dao nhìn về phía Tạ Thanh, trách móc nói: "Một là ngươi, hai là Mục Vân, chưa bao giờ tạo ra hình tượng tốt cho nó, nếu không phải được Lục Thanh Phong đại ca dạy dỗ, nó đã sớm bị hai người các ngươi dẫn đi chệch đường rồi!"
Nghe vậy, Tạ Thanh liền nói ngay: "Nói thế nào đi nữa Ninh Nhi cũng là Nguyên Hoàng Thần Đế, tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao, người đàn ông ưu tú như vậy, nếu như chỉ cưới một cô gái thì lãng phí quá!"
Nghe thấy lời này, Tần Mộng Dao nhíu chặt mày lại.
Con gái ngươi, con dâu ta ở chỗ này mà ngươi nói như vậy thật sự thích hợp sao?
Tạ Thanh cười ha ha một tiếng nói: "Ta thấy tên nhóc này tương lai còn mạnh hơn cha hắn, năm đó số mạng của lão Mục không viên mãn, tên nhóc này tự mình lịch kiếp, thiên mệnh viên mãn, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu cao hơn lão Mục, ta thấy được người đẹp vây quanh, tiêu dao tự tại đều không có gì to tát cả".
Lúc này Tạ Y Tuyền nhìn cha mình một cái thật sâu.
Ừm... Đúng là khốn nạn! Vẫn lông bông như ngày thường! Tạ Thanh không nói về chuyện này nữa, mà mở miệng nói: "Tần đại minh chủ, gần đây bên trong Thương Mang Vân Giới có chút vấn đề, ngươi không lo lắng ư?"
"Ta lo lắng có ích lợi gì?
Lo lắng thì mọi chuyện sẽ không xảy ra sao?"
Tần Mộng Dao lạnh nhạt nói: "Đại chiến có lẽ sắp bắt đầu, nhưng mà... không biết Ninh Nhi có thể chạy về trước khi đại chiến diễn ra hay không..."
Trung Tam Thiên, Cửu Nguyên Vực.
Bên trong tam đại cấm địa.
Lúc này Tần Ninh rời khỏi lòng đất, xuất hiện ở trên mặt đất lần nữa.
"Tần Ninh!"
Thời Thanh Trúc thấy Tần Ninh xuất hiện lần nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chàng không sao chứ?"
"Không sao...", giờ phút này, Tần Ninh bước từng bước một về hướng đỉnh núi, trên đường đi không còn bị cản trở nữa.
Đi tới đỉnh núi, Thời Thanh Trúc thấy Tần Ninh liền cười một tiếng ngọt ngào, để lộ ra một đôi lúm đồng tiền, vui vẻ nói: "Chàng đi xuống đó làm gì vậy?
Tại sao sau khi chàng vừa rời đi, ta lại cảm thấy tinh hoa ngũ hành ở nơi này đột nhiên tăng lên gấp mấy trăm lần, chui thẳng vào bên trong thân thể ta, cản cũng không ngăn được, tất cả đều tích tụ bên trong huyết dịch kinh mạch thân xác của ta...", Tần Ninh đi tới phía trước, đưa tay kéo lấy Thời Thanh Trúc, xoa xoa đầu nàng, cười nói: "Đi gặp một người bạn cũ".