Cây già thở dài nói: "Bên trong cả thế giới khắp nơi đều có Ma tộc, những chủng tộc ngoài thế giới kia đã đi vào rồi, Cửu Thiên Vân Minh còn đỡ, dẫu sao có không ít cường giả, nhưng mà..."
Nghe thấy lời này, Tần Ninh tiện tay kéo một cái rễ trên lông mày của mặt cây già, khiến cây già đau đến mức kêu la.
"Có gì thì nói mau".
"Nhưng mà cha người đã biến mất lâu như thế, lòng người không biết đủ, người cũng biết mà, năm đó cha người có tấm lòng lương thiện, rất nhiều người bị thu phục, nhưng dần dần khi cha người không có ở đây, lòng người đã thay đổi, càng ngày càng nhiều người không phục mẹ ngươi".
"Nhất là Minh Nguyệt Tâm, dẫn đầu gây chuyện..."
Lúc này Tần Ninh liền bật cười.
Cười một lát, lại không nhịn được chuyển thành cười to ha ha.
"Từ trước đến nay tính tình bát nương luôn luôn ngang bướng, đừng nói là mẹ ta, cho dù là đối với cha ta cũng rất kiên cường, ông nội ta bà ấy cũng không sợ!"
Minh Nguyệt Tâm.
Người vợ thứ tám của Vô Thượng Thần Đế, bát nương của Tần Ninh!
Năm xưa bà ấy là Thủy Thần một đời, bàn về thiên phú, sắc đẹp đều không thua mẹ hắn.
Tính tình bát nương từ trước đến giờ đều như vậy, Tần Ninh cũng đã quen rồi.
"Bát nương đối xử với cha ta không hề kém mẹ ta, nhưng mà mẹ ta không thích nói nhiều, luôn làm việc theo lí trí".
"Bát nương thì không có lí trí lắm, vì cha ta mà có thể lật cả trời".
Tần Ninh cười ha ha nói: "Ta nhớ mẹ ta đã nói, vì cha ta, bát nương của ta cũng sẽ không thèm quan tâm đến hàng tỉ sinh linh trên thế gian này đâu".
Tần Ninh vẫn nhớ lúc mẹ nói ra những lời này, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
Nhưng mà bà ấy đã hoàn toàn quên mất sự tàn nhẫn muốn giết con trai ruột của mình vì phu quân mình trước kia rồi.
Tần Ninh tùy tiện nói: "Yên tâm, bát nương cũng chỉ gây sự chút thôi, sẽ không xảy ra vấn đề gì, có mẹ ta ở đó, ai cũng sẽ không làm gì được Thương Mang Vân Giới, việc tìm cha ta vẫn phải nhờ ta thôi!"
Cây già cười ha hả nói: "Có thể nói trong số những đứa con của Thần Đế, đại thiếu gia vẫn là người đáng tin nhất!"
"Bớt nịnh hót đi!"
Tần Ninh tiếp tục nói: "Theo ngươi nói, hiện nay bên trong ba thời không thế giới, khắp nơi đều tồn tại Ma tộc ư?"
"Còn không phải sao..."
Cây già lập tức nghiêm túc nói: "Những người này giống như con kiến vậy, rậm rạp chằng chịt, không biết đã chui vào từ bao giờ".
"Ta không liên lạc được với cha người, nhưng mà trước đó cha người có chủ động liên lạc với ta một lần, nhìn dáng vẻ của ông ấy, hình như sống rất thoải mái..."