Nghe được lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thoáng qua Mục Vinh, rồi lại liếc nhìn Mục Khô, lắc lắc đầu nói: “Ngươi đang bàn điều kiện với ta? Trong tay ta đang có lợi thế, còn ngươi thì sao?”
Mục Vinh lập tức phẫn nộ quát: “Ngươi muốn chết”.
“Là ngươi muốn chết”.
Giữa hai người, khí tức đối chọi gay gắt.
Xoẹt…
Trong lúc đó, cánh tay của Mục Khô đã bị Tần Ninh trực tiếp xé xuống.
“Hỏi lại ngươi một lần nữa, người đâu?”
“Ngươi dám!”
Xoẹt…
Lại một tiếng xoẹt vang lên, máu tươi chảy ra ròng ròng, một cánh tay khác của Mục Khô cũng đã bị Tần Ninh xé xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng.
“Người đâu?”
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng vào Mục Vinh, bàn tay cũng nhắm ngay vào đùi của Mục Khô.
“Ở bên trong!”
Lúc này, Mục Vinh nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên dữ tợn, hắn ta tức giận hét lên: “Ở bên trong!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Tả Hạo và Liễu Nghênh.
Năm người lập tức tới gần Tần Ninh.
Tần Ninh nói: “Trông chừng tên này, đi theo ta”.
Năm người nghe vậy thì gật gật đầu.
Ở Cửu Nguyên đan tông, hai huynh đệ Mục Khô và Mục Vinh có quyền thế ngập trời, thế nhưng hôm nay lại làm nhục người huynh đệ đã chết của bọn họ, điều này làm cho bọn họ không thể nhẫn nhịn được.
Sợ?
Cùng lắm là chết, sợ cái gì!
Lúc này, Tả Hạo giữ chặt Mục Khô, bốn người vây quanh bốn phía.
Tần Ninh nhìn về phía cửa đại điện, hừ một tiếng rồi nói: “Cút đi”.
Giờ phút này, sắc mặt Mục Vinh u ám.
“Không muốn hắn ta chết thì cút ngay”.
Mục Vinh chậm rãi di chuyển, hai người bên cạnh cũng tránh đường.
Bên trong đại điện này, không phải là có dáng vẻ như một đại sảnh, mà là… một vùng núi.
Trong đại điện, tự hình thành không gian, tràn ngập núi non.
Mà lúc này, bên trong núi non, giống như là hàng ngàn ánh sao đang vây quanh mặt trăng, có một ngọn núi cao đến vạn mét, đâm thẳng lên trời cao.