“A…”, Mục Khô không ngừng kêu la thảm thiết, gào to: “Ngươi chết chắc rồi, mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi”.
Tần Ninh cũng không nói lời vô nghĩa, hắn nắm lấy một cánh tay khác của Mục Khô rồi trực tiếp bóp nát.
“A…”, Mục Khô tiếp tục gào thét.
Bị một trận đòn nghiêm trọng này, cho dù tương lai có thể khôi phục lại được thì thân thể của hắn ta cũng sẽ tồn tại tai họa ngầm lớn.
“Người đâu?”
“Ở ngay phía trước, ở ngay phía trước!”
Lúc này, Mục Khô gào lên nói.
Tần Ninh kéo một cánh tay của Mục Khô, lôi đi giống như là đang lôi một con lợn chết, mặc cho Mục Khô kêu rên, hắn cũng ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước đi về hướng thạch điện phía trước.
Những người còn lại nào dám tiến lên?
Lúc này, năm người Tả Hạo đã hoàn toàn cảm thấy mông lung.
Đối mặt với Tiểu Đế Tôn tầng bốn Lưu Huyên, Tần Ninh dùng một quyền để giải quyết.
Đối mặt với Tiểu Đế Tôn tầng năm Mục Khô, Tần Ninh dùng một chưởng để giải quyết.
Cực hạn của người này, rốt cuộc là ở đâu?
Hơn nữa, năm người nhìn thấy rõ ràng, võ quyết mà Tần Ninh thi triển có uy lực mạnh hơn.
Hắn vừa mới đột phá thì tu hành võ quyết cấp cao khi nào?
Theo chân Tần Ninh đi về phía thạch điện.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm ầm vang lên.
Chỉ thấy cánh cửa của đại điện chậm rãi mở ra.
Ba dáng người từ trong đại điện đi ra.
Hai người đi ở hai bên trái phải có khuôn mặt hiên ngang, biểu cảm có chút không vui.
Mà ở giữa là một người thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, đẹp trai tuấn tú, khí chất cao ngạo, đầu đội kế quan, hai mắt sáng ngời có hồn, ánh mắt bắn thẳng về phía Tần Ninh.
Người bên trái không vui mở miệng.
“Tần Ninh”.