Liễu Nghênh mở miệng nói: “Ma tộc đã xuất hiện trong Trung Tam Thiên từ nhiều năm về trước, thế nhưng, lúc ban đầu, Ma tộc ngông cuồng, bị nhóm thế lực siêu cấp của các Đại Thiên trong Trung Tam Thiên tiêu diệt không ít, gần như là không còn chút bóng dáng nào, sau đó, cũng ngẫu nhiên xuất hiện một vài tin tức của Ma tộc, nhưng mà đều bị những thế lực trong các Đại Thiên, các đại vực tiêu diệt”.
“Mấy vạn năm qua, ở Cửu Nguyên Vực có từng xuất hiện không?
“Đã từng xuất hiện”.
Liễu Nghênh tuỳ ý nói: “Có dấu vết của hai loại Ma tộc, một mà Ma tộc Ám Nguyệt, chủng loài Ma tộc này có màu da trắng xám, lúc bộc phát sức mạnh, thân thể như có ánh trăng chiếu rọi, bọn họ tự xưng là tộc Ám Nguyệt”.
“Chủng tộc còn lại là Ma tộc Kim Nguyệt, võ giả của Ma tộc Kim Nguyệt có thân hình cường tráng, cơ thể rất cường đại, còn mạnh hơn cả thân thể của man thú, bọn họ tự xưng là tộc Kim Nguyệt”.
“Hai chủng tộc này, hẳn là xuất thân từ một dòng tộc”.
Lúc này, Tần Ninh khẽ nhíu mày.
Ma tộc Ám Nguyệt.
Ma tộc Kim Nguyệt.
Lúc trước, khi ở bức tường thời không giữu Hạ Tam Thiên và Trung Tam Thiên, người ra tay muốn giết hắn chính là Nguyệt Văn Phong đến từ Ma tộc Ám Nguyệt! Lúc này, Tả Hạo cũng nói: “Ngươi nhắc đến Ma tộc, ta lại nhớ đến một việc…”
“Ồ?”
Tả Hạo tiếp tục nói: “Ta nhớ rõ có một năm, tại Cửu Nguyên đan tông chúng ta, hình như là xuất hiện tình huống Ma tộc xâm nhập, tông chủ tự mình ra tay, giết chết Ma tộc, cũng chính là từ khi đó, trong Cửu Nguyên đan tông bắt đầu xuất hiện cấm địa, tông chủ đưa ra mệnh lệnh ràng buộc đối với cấm địa kia, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào”.
Giờ phút này, con ngươi của Tần Ninh co lại.
“Trong Cửu Nguyên Vực, còn có bản ghi chép nào về Ma tộc không?’
Lúc này, Tả Hạo nói: “Không có, cũng chỉ là mấy vạn năm trước, Ma tộc xuất hiện vô cùng ngang ngược, sau đó lại bị thế lực siêu cấp ở các Đại Thiên đánh cho sợ hãi, rồi cũng dần dần biến mất không dấu vết, tuy rằng mọi người rất tò mò, đám Ma tộc này đến từ đâu, nhưng dù sao thì trong nhóm thế lực siêu cấp trong Trung Tam Thiên cũng có thể đối phó được với bọn chúng, cho nên cũng không có ai để ý quá nhiều…”, Tần Ninh gật gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Tiếp tục xâm nhập vào trong nhìn xem, tìm được Thời Thanh Trúc, chúng ta rời khỏi đây”.
“Ừm…”, mấy người chôn cấp Nhạc Nghiêm ở đây, sau đó cũng đi đến… Tần Ninh đi trước dẫn đường, ánh mắt như có như không nhìn về phía sau dãy núi, khoé miệng hắn nhếch lên, rồi sải bước đi sâu vào trong.
Đợi đến khi sáu người Tần Ninh rời đi.
Bên trong ngọn núi yên tĩnh, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Cho đến giờ phút này, người nọ mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt và trên lưng toàn là mồ hôi chảy ròng ròng, thậm chí, ngón tay bên trong áo choàng cũng hơi run nhè nhẹ.