Loại cảm giác này rất sảng khoái.
"Nếu đã chữa thương cho bổn đại gia, bổn đại gia cũng sẽ tốt bụng bỏ qua cho bảy người các ngươi, cút đi", Huyết Minh Ngạc vừa nói vừa nâng cái đuôi lên, muốn đi vào bên trong đầm lầy, không để ý tới bảy người Tần Ninh nữa.
Thấy một màn này, sáu người Tả Hạo, Liễu Nghênh đều thở phào nhẹ nhõm.
May quá may quá.
May mà nó còn có chút lương tâm.
"Chờ một chút".
Chẳng qua là đúng vào lúc này, Tần Ninh lại đột nhiên mở miệng.
"Ngươi và ta đã giao hẹn, ta chữa thương cho ngươi, ngươi tạm thời làm thú cưỡi cho bảy người chúng ta!"
"Ồ? Bổn đại gia đã đồng ý chưa?", Huyết Minh Ngạc lại giễu cợt nói: "Loài người vô cùng gian xảo, thú tộc ta chưa bao giờ dây dưa rễ má nào với loài người cả".
"Vậy sao?"
Tần Ninh tùy tiện nói: "Vậy tại sao lại có nhiều thú tộc trở thành vật để cưỡi cho nhân tộc như thế?"
"Hừ, còn không phải là bởi vì loài người các ngươi hèn hạ, có sự tồn tại của ngự thú sư sao!"
Thú tộc đều vô cùng căm ghét ngự thú sư!
"Ngươi còn biết có ngự thú sư à..."
Lúc này Tần Ninh khẽ nâng bàn tay lên cao rồi nắm chặt.
Bỗng nhiên.
Giữa trán Huyết Minh Ngạc có một con dấu đường kính một thước hiện lên.
Trên bàn tay Tần Ninh cũng xuất hiện một con dấu, hai cái tương ứng với nhau, trong nháy mắt đã chiếu vào cùng một chỗ.
Ầm!
Chỉ trong phút chốc, cơ thể Huyết Minh Ngạc run lên, trên mặt có mấy phần sợ hãi.
"Tới đây".
Lúc này Tần Ninh nói một tiếng.
Cả người Huyết Minh Ngạc cứng ngắc, sự căm ghét hiện lên trên mặt, nhưng vẫn đi từng bước một về phía Tần Ninh.
"Không thể nào, không có dấu ấn hồn thức của bổn đại gia, ngươi sao có thể cưỡng ép ký kết khế ước với ta được!"
"Ngươi có thấy mình dốt nát không?", Tần Ninh tùy tiện nói: "Lấy trộm một chút dấu ấn hồn thức của ngươi còn không đơn giản sao?"