"Cửu Nguyên đan tông!"
Lúc này, Tần Ninh và Thời Thanh Trúc đang đi dạo trên phố thành Tam Cấm.
Thật ra hôm qua các đệ tử Thánh Đạo tông đến đây hôm nay đều đi khắp nơi thành Tam Cấm để tham quan.
Dù gì đi nữa nơi này cũng tiếp giáp với tam đại cấm địa, rất nhiều thứ cổ quái, kỳ lạ gợi sự tò mò của người nhìn.
Thời Thanh Trúc đứng trên đường phố ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền kia từ từ đáp xuống, tới gần thành Tam Cấm. Bị lá cờ thu hút sự chú ý, nàng hỏi: "Hàng chữ đó... cũng là chàng viết sao?"
Tần Ninh ho khan, đáp: "Ban đầu Cửu Nguyên đan tông được Tiểu Mặc Tử sáng lập, nó bảo ta viết thì ta viết thôi..."
Thời Thanh Trúc tỏ ra cạn lời: "Chàng sống mấy đời mấy kiếp rồi mà sao nét chữ... vẫn không thay đổi thế hả?"
"Thì..."
Tần Ninh hơi xấu hổ.
Hắn cũng không ngờ Cửu Nguyên đan tông năm đó Tiểu Mặc Tử lập ra cho vui, sau này được giao cho Dịch Hàn Ngọc quản lý lại có thể phát triển thế này.
Cơ mà không thể đổi chữ trên cờ sao?
Xung quanh bàn tán rất sôi nổi.
"Hôm qua là đệ tử Thánh Đạo tông đúng không? Hôm nay Cửu Nguyên đan tông tới luôn rồi, náo nhiệt thật đấy!"
"Đúng vậy đúng vậy, đệ tử các tông môn này đều có cảnh giới Đại Thần Tôn, Tiểu Đế Tôn cả, bất cứ ai đi giữa Cửu Nguyên Vực chúng ta đều có thể xưng bá, đứng đầu một thành trì".
"Cửu Nguyên đan tông có vẻ hoành tráng hơn Thánh Đạo tông hôm qua nhỉ".
"Nhìn ngươi kiến thức hạn hẹp chưa kìa, đó là thần thuyền Phá Thiên, dấu hiệu của tông chủ Dịch Hàn Ngọc mỗi khi ra ngoài, bảo khí Chí Tôn cửu phẩm đó".
"Thuyền chất lượng thật cơ mà chữ trên cờ tông môn thần thuyền Phá Thiên sao mà... xấu thế..."
"Khờ vậy cha nội?", có người bác bỏ: "Nghe nói đó là sư tôn của tông chủ Dịch Hàn Ngọc, Trần Nhất Mặc, mời sư tôn của hắn Cửu Nguyên Đan Đế đặc biệt viết đó!"
Mọi người tiếp tục thảo luận sôi nổi.
Tần Ninh nghe mấy câu đó xong càng xấu hổ hơn.
Chữ viết của hắn bị người ta chê bai không chỉ một lần.