Trên người mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, váy xếp ly màu xanh hoa lá non nước, bả vai như được gọt giũa, vòng eo thon nhỏ, làn da nõn nà, khí chất như trúc.
Cái eo nhỏ nhắn đong đưa theo từng nhịp bước, cổ tay trắng đeo lụa mỏng.
Trên đầu cài một cây trâm trúc chạm rỗng, điểm vài viên ngọc màu tím, tua rua rủ xuống mái tóc xanh.
Một cái nhăn mày một tiếng cười đều làm động lòng người.
Sự xinh đẹp của Thời Thanh Trúc vẫn luôn như vậy, giống như cây trúc yên ả trong tranh vẽ, trong núi rừng, cả người nàng rất phù hợp với tên.
Khí chất như trúc, làm cho lòng người say đắm.
Nhất là gần một năm nay nàng vẫn luôn đứng cùng một chỗ với Tần Ninh, được hắn chăm sóc đã từ trẻ trung đến trưởng thành, thể hiện ra sức hút của một cô gái hai mươi mùa hoa nên có.
Trong bốn cô gái.
Cốc Tân Nguyệt như hoa sen dưới trăng.
Diệp Viên Viên như sen tuyết trên núi băng.
Vân Sương Nhi như hoa sen trong nước.
Thời Thanh Trúc chính là cây trúc xanh trong rừng.
Đều rất quyến rũ!
Hào hoa phong nhã.
Ánh mắt của mọi người dần dần bị Thời Thanh Trúc hấp dẫn, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy không đủ.
Một cô gái như vậy đứng ở bên cạnh Tần Ninh, đủ để hơn nửa các nam đệ tử nội môn chỗ này sinh ra lòng ganh tỵ.
"Sớm biết vậy thì không nên để nàng tới!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Giống như bảo bối nhà mình bị người khác nhìn vậy, tóm lại trong lòng không thoải mái.
"Ta không muốn".
Thời Thanh Trúc lại nói: "Đợi ở trên núi ngột ngạt muốn chết".
Tần Ninh cười khổ lắc đầu.
"Tần Ninh, cút lên đây đi!"
Giờ phút này, một tiếng quát vô cùng phấn khích khẽ vang lên.
Vang vọng khắp bốn phía.
Từ Nham đứng trên một Sinh Tử Đài, nhìn chằm chằm về phía Tần Ninh.
"Lần đầu tiên thấy có người chịu chết còn gấp gáp như vậy!"