"Tần sư huynh!"
Lý Vân Tiêu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư huynh này đều muốn ngươi đi Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường nên đâm ra cãi nhau...", lúc này, thấy Tần Ninh đi ra, Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài không tranh cãi nữa.
"Tần sư đệ".
"Tần sư đệ".
Hai người gần như nói cùng một lúc.
"Tới Đan Đạo Lâu trước đi, hơn nửa tháng Vân trưởng lão không gặp ngươi nên nhớ ngươi lắm, chuẩn bị trà thượng hạng rồi đó!"
"Tới Ngự Thú Đường trước đi, Lý trưởng lão cũng trà bánh xong xuôi rồi".
Hai người giành nhau nói.
Bọn họ đều hiểu rõ một điều rằng Tần Ninh thành hòn ngọc quý trên tay sư tôn mình rồi.
Thậm chí sư tôn còn muốn nhận làm đồ đệ nữa cơ.
Nhưng đều bị Tần Ninh từ chối.
Số người trong Thánh Đạo tông muốn bái hai người này làm sư phụ nhiều đếm không xuể.
Nhưng Tần Ninh lại chẳng hề quan tâm.
Nghe vậy, hắn nhướng mày.
Vốn định bịp hai vị trưởng lão này cho qua chuyện thôi.
Không ngờ hai người kia hứng thú với hắn quá.
Tần Ninh tới Thánh Đạo tông không phải để giả heo ăn hổ.
Càng không phải để tiến hành cải cách về ngự thú, luyện đan.
"Một năm sau sẽ diễn ra cuộc tranh tài trong cuộc, đây là sự kiện trọng đại của Cửu Nguyên Vực chúng ta, ta cũng muốn tham gia nên phải đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn đã".
Tần Ninh hờ hững nói: "Do đó ta chuẩn bị bế quan, ngay trong đỉnh núi thôi chứ không đi đâu cả".
"Phiền hai người chuyển lời cho hai vị trưởng lão".
Thông báo này làm cả Từ Hữu Tài lẫn Cảnh Hoành đều sửng sốt.
"Đừng mà, ngươi làm thế thì bọn ta về biết ăn nói thế nào đây!"
"Phải đó, phải đó!"
Hai người mặt như mướp đắng.
Tần Ninh mặc kệ, thẳng thắn nói: "Vân Tiêu, tiễn khách".
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tần Ninh là anh hùng ư?
Đương nhiên rồi! Nên mới không qua được ải Thời Thanh Trúc chứ! Chỉ để lại Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành trố mắt nhìn nhau.