Pháp thân và hồn phách cùng chung một nhịp nên hắn mới có thể kết hợp với pháp thân, ngưng tụ ra hồn phách thương kiếm.
Đây là một lối tu hành mới, chính Tần Ninh cũng thấy rất đỗi mới lạ.
Đằng nào kiếp này nếu chỉ tu luyện theo kinh nghiệm bao năm qua thì cũng chán.
Dù sao chăng nữa, nếu đã sống tới kiếp thứ mười thì phải tu luyện theo lối của kiếp mười, phải mạnh hơn những kiếp trước đó mới đúng.
Pháp thân bao trùm lên người Tần Ninh.
"Vạn Long Khiếu!"
Sau tiếng gầm, khí Chí Tôn và lực lượng pháp thân trong cơ thể nháy mắt bùng nổ.
Gầm!
Tiếng thét gào đinh tai nhức óc vang lên.
"Vạn Hoàng Trảm!"
Hắn lại hô lớn. Trong tích tắc, nơi đây như bị nhấn chìm bởi vụ nổ với sức công phá hủy diệt.
Lông vũ của phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, phá tan cả mặt đất.
Cùng lúc đó, thân rồng biến ảo, ngưng tụ ra bóng dáng một ngọn giáo.
Thân phượng rách toạc, hóa thành một thanh kiếm sắc biến.
Sự xé rách và tuôn trào ấy khiến người ta bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Cảm nhận được khí thế, người ngoài không khỏi than thở rằng sao một đệ tử Tiểu Thần Tôn có thể bộc phát ra khí thế như vậy.
Âm thanh chấn động từ từ biến mất.
Tần Ninh thở ra một hơi, nhìn xung quanh, nở nụ cười ngán ngẩm.
Trận pháp được thiết lập ở đây đệ tử tinh anh phá vô tư, còn bây giờ... trận pháp quanh đây nứt nẻ hết cả rồi.
"Trận pháp trong sân luyện võ mà Thánh Đạo tông cung cấp cho đệ tử tinh anh tu luyện ít nhất phải là cấp sáu chứ nhỉ? Sao mà yếu thế này?"
Tần Ninh lẩm bẩm.
"Nhìn nãy giờ vẫn không muốn trả lời câu hỏi của ta à?"
Tần Ninh lại cất tiếng.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ một góc của sân luyện võ.
Ngu Linh Cơ.
Ngoài ra trông cô ấy cũng lạnh lùng, thanh cao.
"Chào Ngu sư tỷ".
Tần Ninh cười xởi lởi.