Thánh Phi Vũ tiếp tục quan sát Tần Ninh, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ nghiêm túc đó.
"Linh Cơ, dâng trà!"
Hắn ta nói với giọng bình thản.
Ngu Linh Cơ kế bên bèn lấy bộ trà đạo và ấm trà ra, tập trung đun nước...
"Nói đi, sao lại thấy ta không đơn giản?"
Tần Ninh thản nhiên hỏi.
Giờ thì Ngu Linh Cơ cũng thấy là lạ.
Một võ giả cảnh giới Tiểu Thần Tôn khi đối mặt với một võ giả cảnh giới Chí Cao Đế Tôn như Thánh Phi Vũ mà không hốt hoảng chút nào, đây chính là điều khác thường nhất.
Đừng nói là cảnh giới của Tần Ninh.
Đến Ngu Linh Cơ cô ấy đây mỗi lần gặp Thánh Phi Vũ đều thấy áp lực một cách kỳ lạ, không thoải mái nổi nữa là.
Trong lòng Thánh Phi Vũ cũng khá bất ngờ trước biểu hiện của Tần Ninh.
Đây không phải người bình thường.
Xem tâm tính, phong độ của người ta kìa!
Hai người ngồi nhìn nhau, Ngu Linh Cơ thì châm trà.
"Về những gì xảy đến với nhà họ Linh thì ta không nhiều lời nữa, người ngoài còn khó điều tra chứ ta thì không".
Thánh Phi Vũ chậm rãi cất lời: "Ta có xem qua Hồng Sơn ngươi nói rồi, quả thật nơi đó có dấu ấn trận pháp do huynh trưởng Thánh Dật Phi của ta để lại".
Thánh Dật Phi.
Ba từ ấy vừa được nhắc đến thì Ngu Linh Cơ giật mình.
"Linh Cơ...", Thánh Phi Vũ nhìn cô ấy, nói thật chậm: "Có thể huynh trưởng đã... chết thật rồi..."
Câu vừa dứt, Ngu Linh Cơ mặt tái mét, suýt thì đánh rơi bình trà trong tay.
Thánh Dật Phi là một trong bảy vị đạo tông và cũng là sư phụ của Ngu Linh Cơ.
Từ lúc bắt đầu biết ghi nhớ sự việc, cô ấy chỉ biết rằng sư phụ là người dạy dỗ mình, quan tâm mình, bồi dưỡng mình.
Đối với Ngu Linh Cơ, sư phụ giống như một người cha hơn.
Sau khi nói câu ấy, Thánh Phi Vũ lấy Tùy Ký Chí Tôn Trận được Tần Ninh cho lúc trước ra đưa cho Ngu Linh Cơ, an ủi: "Ta nghĩ hẳn là huynh trưởng muốn để lại thứ này cho ngươi đấy".
"Kết hợp với sự trỗi dậy của nhà họ Linh và bí mật về Hồng Sơn, người trẻ tuổi như ngươi mang trong mình quá nhiều bí mật khủng khiếp".
Tần Ninh chậm rãi gật đầu.