Lúc này Tần Ninh cũng nhìn về phía pháp thân của Lý Văn Phong, gật đầu một cái.
Lý Văn Phong xếp thứ hai lợi hại hơn Chử Viên xếp thứ mười rất nhiều, đúng là không ở cùng một cấp bậc.
Lý Văn Phong cầm trường kiếm trong tay, con gấu màu vàng đứng bên cạnh, khí thế của một người một gấu hòa chung với nhau, vừa âm trầm, vừa cuồng bạo, có thể nói là bổ sung với nhau.
"Giết".
Vừa hét lên một tiếng, kiếm trong tay Lý Văn Phong đã lập tức ngưng tụ ra trăm kiếm khí, xông thẳng về phía Tần Ninh.
Ầm… tiếng nổ tung trầm thấp vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát ra, từng kiếm khí hóa thành màu vàng, lao thẳng tới chỗ Tần Ninh.
Mà đồng thời, thân hình con gấu to màu vàng cũng tăng vọt, từ ba trượng hóa thành ba mươi trượng, trong nháy mắt đã đập tay xuống người Tần Ninh.
Một người một gấu, phối hợp chặt chẽ.
Ầm… Mặt đất nứt ra.
Cả người Tần Ninh bị gấu to màu vàng đập cho một cái lún xuống đất, không thấy bóng người đâu nữa.
Nhưng một giây sau, ánh sáng màu vàng càng thêm chói lóa lại xuất hiện.
Bàn tay khổng lồ của con gấu to màu vàng bị nâng lên.
Chỉ thấy dưới bàn tay kia có một con rồng vàng cuộn người lại, lúc này đầu rồng dần dần nâng lên, trong miệng cắn chặt bàn tay của con gấu.
Bóng người Tần Ninh ở bên trong pháp thân kim long, an toàn không có việc gì.
Lý Văn Phong lập tức cau mày lại.
Lúc này, vẻ mặt Tần Ninh vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Đúng là không thú vị".
"Hạng thứ hai ngoại môn của Thánh Đạo tông cũng chỉ như vậy mà thôi".
"Ta đã không còn kiên nhẫn chơi cùng các ngươi nữa rồi!"
Vừa dứt lời.
Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, khí Chí Tôn trong cơ thể dâng trào, bộc phát ra.
Pháp thân kim long cắn mạnh một cái, bàn tay của con gấu vàng vỡ ra răng rắc.
Sắc mặt Lý Văn Phong biến đổi.
Nhưng lúc này, Tần Ninh đã không hề nương tay nữa.
Băng Hoàng màu xanh da trời nâng lên cao rồi lao xuống, há miệng một cái, từng cột băng trong nháy mắt lao ra.