Hạng mười ngoại môn.
Danh bất hư truyền.
Vừa rồi cho dù là Mục Huyên hay là Phác Nguyên vừa ra tay đã bị Tần Ninh áp chế, trực tiếp làm thịt.
Nhưng bây giờ, Chử Viên lại có thể ra tay khống chế Tần Ninh.
Đây chính là thực lực khác biệt.
Mấy người Lý Vân Tiêu thấy một màn này, sắc mặt đều biến đổi.
"Thời Thanh Trúc, Tần Ninh không sao chứ?", Lý Vân Tiêu thấp thỏm nói.
"Không sao, yên tâm đi".
Thời Thanh Trúc nhấp một hớp rượu, nói: "Dù sao hắn sẽ không thua, nói không chừng còn đang mượn cơ hội này để rèn luyện mình..."
Nghe thấy thế, vẻ mặt đám người Lý Vân Tiêu đều vô cùng kì quái.
Rèn luyện mình?
Tần Ninh mới vừa tăng cấp không bao lâu, rèn luyện cái gì?
Thời Thanh Trúc tiếp tục nói: "Dù sao hắn tu luyện cũng không giống chúng ta, không thể nhìn nhận theo lẽ thường được!"
Thời Thanh Trúc tự cảm thấy như vậy.
Tần Ninh có thể rất lâu không tăng cấp, cũng có thể tăng lên rất nhiều chỉ trong nháy mắt.
Theo lý mà nói đây là điều đại kỵ của võ giả.
Nhưng lần nào Tần Ninh cũng đều làm như vậy mà không thấy xảy ra vấn đề, con đường tu hành của hắn chỉ có chính hắn biết.
Nhưng mà ở trong mắt Thời Thanh Trúc, cũng chỉ có hắn mới có thể làm như vậy, nhữngQ người khác làm thế thì đã sớm xong đời rồi.
Dẫu sao người đàn ông mà mình thích ưu tú như thế đấy!
Lúc này, ngọn núi xanh nặng như vạn quân, hạ xuống người Tần Ninh để áp chế hắn.
Mặt sân đá dưới chân Tần Ninh sụp đổ.
Lúc này vẻ mặt Chử Viên vô cùng lạnh lùng.
"Sơn Băng Áp Đỉnh!"
Những tiếng ầm ầm vang lên.
Núi xanh vỡ vụn ra, cả người Tần Ninh bị núi xanh bao trùm, từng cục đá lớn chất đống một chỗ, giống như ngưng tụ thành một mộ phần bằng đất vậy.
Cả người Tần Ninh biến mất không thấy.
Các đệ tử Tuyết Môn thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chử Viên gia nhập Tuyết Môn, là tượng đài của các đệ tử ngoại môn trong Tuyết Môn.
Nếu hắn ta ra tay còn không được nữa thì chỉ có thể mời người kia ra tay thôi.