Mà lúc này một bóng người đi ra sau lưng hắn ta, run rẩy nói: "Mục Chước sư huynh, Tần Mính đã tới..."
Mục Chước cau mày lại.
Tần Mính coi như là người của hắn ta, xếp hạng bảy mươi hai ở ngoại môn, cao hơn Mục Huyên không ít.
Nhưng nhìn tình huống này, sợ rằng Tần Mính cũng không được.
"Để cho hắn..."
Mục Chước mới vừa nói xong, xoay người lại nhìn, sắc mặt lại tái xanh.
Lúc này Tần Mính mặc một bộ áo lam, hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hắn ta vừa mới tới liền thấy Tần Ninh xé Phác Nguyên, đã bị dọa sợ choáng váng.
"Vô dụng".
Mục Chước khẽ quát.
Tần Mính kia kịp phản ứng, lập tức run rẩy đi tới bên cạnh Mục Chước, cầu khẩn nói: "Mục Chước đại ca, mặc dù ta mạnh hơn Phác Nguyên một ít, nhưng tên Tần Ninh kia còn có thể xé xác Phác Nguyên, ta căn bản không phải đối thủ của hắn".
Mục Chước thấy một màn vừa rồi, đương nhiên cũng biết Tần Ninh mạnh mẽ, vốn cũng không có ý định để cho Tần Mính lên, nhưng thấy dáng vẻ bây giờ của Tần Mính cũng vô cùng giận dữ.
Đồ không có tiền đồ!
Vậy mà đã sợ?
Làm sao lọt vào hạng 100 ngoại môn được vậy!
Nhưng bây giờ thực lực qua hai trận chiến của Tần Ninh đã đủ để nhìn ra cho dù người này chỉ ở cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, nhưng nhờ có pháp thân mạnh mẽ, căn bản không sợ bất kỳ thiên tài nào.
Mười mấy người đứng đầu đám đệ tử ngoại môn đương nhiên đều là yêu nghiệt, nhưng một đệ tử nội môn như hắn ta lại không có quyền sai sử những người đó.
Hơn nữa, trong đám đệ tử ngoại môn của Tuyết Môn cũng chỉ có hai người xếp trong hạng 10, nhưng hai người kia đều sắp vào cảnh giới Đại Thần Tôn, tuyệt đối là nhân vật nòng cốt, sao có thể nghe lời Mục Chước chứ?
Lúc này Tần Ninh đứng ở trên Sinh Tử Đài, nhìn về phía Mục Chước, cười nhạt nói: "Tuyết Môn không được rồi, chỉ có thế này thôi hả?"
Giờ phút này, trong mắt Mục Chước gần như phun ra lửa.
Thấy một màn này, Tần Ninh liền mỉm cười.
"Vương trưởng lão, nếu như có người không nhịn được sát khí muốn ra tay với ta, ta có thể trực tiếp trả đũa, giết đối phương cũng không sao chứ?"