Nhưng nhìn Tần Ninh ung dung bình thản đứng ở nơi đó, Mục Chước quả thực không có cách nào khiến mình bình tĩnh được.
Tên khốn kiếp này, tại sao không đi chết đi!
Lúc này, mọi người đang đợi.
Không lâu sau.
Bên ngoài sơn cốc, một nhóm mấy người cất bước tới.
Một thanh niên cầm đầu với cơ thể cao lớn hùng dũng, mọc râu quai nón nhìn rất tục tằng.
Thanh niên kia vác một thanh phác đao trên vai, bước đi hùng hùng hổ hổ.
"Đệ tử ngoại môn, Phác Nguyên, tới chiến!"
Lúc này, Phác Nguyên trực tiếp nhảy lên trên lôi đài, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, nói: "Phác Nguyên, chớ làm ẩu, Mục Huyên đã chết trận".
"Ta biết".
Phác Nguyên nhìn Mục Chước một cái, nói: "Mục Huyên xếp hạng chín mươi sáu ở ngoại môn, Phác Nguyên ta xếp hạng tám mươi mốt, mạnh hơn hắn không ít, Mục Chước sư huynh đừng giận dữ nói với ta như thế, chúng ta đều là người của Tuyết Môn, nên giúp đỡ Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử mới phải".
"Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thôi mà cũng dám diễu võ dương oai đến mức này, thật sự là đáng chết".
"Phác Nguyên ta đồng ý đánh một trận, dù phải trả giá bằng tính mạng".
Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, trong lòng rất không thoải mái.
Đúng là thực lực của Phác Nguyên mạnh hơn Mục Huyên, nhưng hắn ta không cho rằng Phác Nguyên có thể thắng được Tần Ninh.
Người này cũng không phải trong hệ phái của hắn ta.