Phong Thần Châu

Chương 6389: “Cái này…được tính là thông qua!”  




Tiểu Khâu nói liền một hơi: “Ở cửa ải thứ ba, hắn lấy cảnh giới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, đối đầu với Cương Thứ Liệp Vị, loại nguyên thú này, hẳn là Cảnh Hoành sư huynh cũng biết, rất khó chế phục!”  

 

Cảnh Hoành không mặn không nhạt nói: “Quả thật là thiên phú rất lợi hại, thành tích này, cho dù là ở kỳ khảo hạch trăm năm một lần cũng có thể giành được quán quân”.  

 

“Hắn là một vị ngự thú sư!”.  

 

Lúc này, Tiểu Khâu kêu lên.  

 

“Hửm?”  

 

Giờ phút này, dáng vẻ lười biếng của Cảnh Hoành đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí một.  

 

“Tên kia căn bản là không đánh nhau với Cương Thứ Liệp Vị, ta tận mắt nhìn thấy hắn bố trí phù ấn giống hệt như phù ấn mà Cảnh Hoành sư huynh thường xuyên bố trí, còn con Cương Thứ Liệp Vị kia thì giống như nhìn thấy cha của mình, trực tiếp chạy trốn!”  

 

“Đây không phải là ngự thú sư hay sao?”  

 

Lúc này, hô hấp của Cảnh Hoành trở nên dồn dập, nói: “Ngươi chắc chắn?”  

 

“Chắc chắn!”  

 

“Hơn nữa, hắn bố trí ra phù ấn kia cực kỳ nhanh, ước chừng không đến ba giây”.  

 

“Tốt tốt!”  

 

Lúc này, Cảnh Hoành đứng dậy, nói: “Đi”.  

 

“A?”  

 

“Đi đòi người!”, Cảnh Hoành quát: “Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, lại thuần thục ngưng tụ Ngự Thú phù như vậy, khống chế được nguyên thú cấp năm, chắc chắn là hắn ta cùng chung con đường ngự thú với chúng ta”.  

 

Lúc này, Tiểu Khâu cũng nói: “Lúc trước, tên kia vẫn còn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, khi tu luyện ở Thiên Chuy Trì, hắn đã trực tiếp đột phá đến Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, được trưởng lão Vân Thanh Tuyền nhìn trúng…”  

 

“Vân Thanh Tuyền? Ông ta là đan sư, tranh giành một ngự thú sư làm gì?”  

 

Lời này vừa nói ra, Cảnh Hoành cũng sửng sốt, nói tiếp: “Đại Thiên Tôn hậu kỳ, tới Tiểu Thần Tôn sơ kỳ, có thể khống chế nguyên thú cấp năm? Nương nó, thiên tài!”  

 

Lúc này, Tiểu Khâu giữ chặt Cảnh Hoành nói: “Cảnh Hoành sư huynh, ý của ta là, trưởng lão Vân Thanh Tuyền tự mình đến lôi kéo người, ai dám tranh đoạt với ông ta? Chúng ta cứ như vậy mà đi sẽ không tranh được đâu, chuyện này vẫn nên thông báo cho sư tôn của sư huynh thì tốt hơn!”  

Cảnh Hoành vỗ đầu, lập tức nói: “Đúng vậy, sau lưng Vân Thanh Tuyền là một đống lớn đan sư, cho dù ta là đệ tử tinh anh, ông ta cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến ta, việc này vẫn nên để cho sư tôn ra mặt”.  

 

“Ngự thú sư, trong hơn mười vạn đệ tử của Thánh Đạo tông, ngự thú sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ khó khăn lắm mới tìm ra được một người, không thể để người khác chiếm mất!”  

 

Cảnh Hoành nói xong thì xoay người bước đi…  

chapter content