Nghe thấy câu này, Thời Thanh Trúc liếc mắt nhìn Tề Hủ An với vẻ không hài lòng.
Tên này phiền chết đi được!
Cứ mỉa mai họ mãi!
Tần Ninh nhìn thấy, giễu cợt: "Tên vô dụng nhà ngươi còn chả biết có đến đích nổi không, đừng lo chuyện bao đồng!"
"Ngươi..."
Không đợi hắn ta nói hết lời, Tần Ninh đã dắt bàn tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc, hai người giẫm lên Bách Luyện Trì bỏ đi luôn.
Lúc này, các võ giả xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Hai người này đang qua sông chứ nào phải đi Bách Luyện Trì đâu.
Tề Hủ An đỏ mặt.
Phần vì nóng, phần vì tức giận!
Tên Tần Ninh này...
Vừa nhìn đã thấy chướng mắt rồi.
Nhưng càng thấy chướng mắt hắn càng lợi hại.
Tức chết đi được!
Tần Ninh và Thời Thanh Trúc vượt qua đội phía trước, vượt qua những người tham gia khảo hạch hết người này đến người khác, quãng đường dài trăm trượng mà chỉ đi hết trong vòng một chung trà.
Nhiều người nhìn bọn họ bằng ánh mắt quái lạ.
Hai người này... quá biến thái!
Bọn Lưu Hạo Nhiên, Lý Tu Nhiên cùng với những người tương đối nổi trội trong vòng kiểm tra thứ nhất cũng ngây ngẩn cả người.
Từ Phàn trưởng lão đang đứng ở cuối Bách Luyện Trì chờ đệ tử tới nơi.
Khi thấy Tần Ninh và Thời Thanh Trúc tay trong tay lên bờ rồi vận công bốc hơi nước khỏi áo quần, trong lúc nhất thời ông ta cũng chưa hồi thần kịp.
Bao năm qua đám đệ tử kiểm tra ít nhất cũng mất một nén nhang, thậm chí vài người qua một giờ rồi vẫn chưa tới.
Còn đây chưa đến một chung trà đã đi hết rồi ư?
Từ Phàn đứng sững một lúc vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
"Từ trưởng lão!"
Từ Phàn lại gần hai người, nhịn lắm nhưng cuối cùng vẫn phải bật cười ngao ngán: "Mấy chục năm qua, đây là lần đầu gặp người như hai ngươi trong cuộc thi mỗi năm một lần đấy".
"Không, kể cả kỳ thi lớn trăm năm một lần ta cũng chưa thấy ai như các ngươi!"
Vòng đầu tiên, Tần Ninh ba trăm điểm, Thời Thanh Trúc một trăm lẻ năm điểm.