Nghe đến đây, Tư Mã Tuyết Thiên liếc mắt nhìn Bộc Xước một cái, rồi nói: “Bộc Xước, dù sao thì ngươi cũng là một trong các vị đạo tử, nhưng cả ngày chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa, ngươi không thấy phiền sao?”
“Đào Chỉ Kỳ lợi hại, đó là do thiên phú của cô ta tốt, cho dù Tư Mã Tuyết Thiên ta kém hơn, cũng là do ta tài năng không bằng người khác, không có gì là không cam lòng cả”.
Bộc Xước nghe được những lời này thì cười ha ha, cũng không tức giận.
“Ta thấy hiện giờ Tuyết Môn của ngươi cũng phát triển rất nhanh, cẩn thận gian tế của kẻ khác trà trộn vào, nếu như tạo ra vấn đề gì lớn, đạo tử như ngươi cũng không thể nào xử lý tất cả được”.
Bộc Xước nói tiếp: “Thế nhưng ngược lại với ngươi, hai cái tên Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ kia suốt ngày tìm ta gây chuyện, hai người các ngươi quả thực là có quan hệ thân thiết”.
“Bộc Xước, nói xấu sau lưng người khác cũng không tốt đâu”.
Lúc này, một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy hai thanh niên có dáng vẻ nổi bật bất phàm, khí chất hơn người cùng nhau đi đến.
“Thật đúng là vừa nhắc tới đã xuất hiện rồi!”
Bộc Xước nhìn về phía hai người kia.
Kha Viêm Vũ!
Hoàn Khải Minh!
Hai trong bảy vị đạo tử.
“Hai người chúng ta nhàn rỗi, nghe nói hai người các ngươi tới đây xem các đệ tử mới tới năm nay, cho nên chúng ta cũng đến nhìn xem”, Kha Viêm Vũ nhìn qua có vẻ nhiệt tình, cười nói: “Có nhìn trúng người nào không?”
Ở bên cạnh, Hoàn Khải Minh hào hoa phong nhã, mở miệng nói: “Ba trăm điểm, không phải là giả chứ?”
“Có trưởng lão Từ Phàn trấn giữ, đã thử lại vài lần, lần sau so với lần trước còn cao hơn, hai người chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi nói xem có thể là giả được hay không?”
Nghe được những lời này, hai người đồng thời nhìn xuống dưới sơn cốc.
Mặc dù ở khoảng cách độ cao trăm mét, nhưng với mấy người bọn họ mà nói thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng như trước.
“Không tồi không tồi”.
Hoàn Khải Minh gật đầu nói: “Người này, để ý một chút”.
“Các ngươi tới chậm rồi, Tư Mã Tuyết Thiên đã nhìn trúng”.