Đừng nói là hầu hết các đệ tử tham gia khảo hạch, ngay cả Từ Phàn cũng bị kinh hãi rồi.
Những năm vừa qua, cũng đã xuất hiện trường hợp vượt qua một trăm phần trăm.
Nhưng chỉ vượt qua một chút mà thôi.
Dù sao thì lực nắm giữ là một trăm phần trăm, nếu như muốn tăng lên nữa thì quả thực là cần phải có tư chất yêu nghiệt.
Thật sự là cực kỳ khó khăn!
Khó như lên trời!
Vượt qua một chút thôi là đã đủ chấn động rồi.
Nhưng đây là vượt qua hẳn một trăm!
Là khiếp sợ!
Từ Phàn thậm chí còn hoài nghi, có phải là trống Lực Thanh thực sự xảy ra vấn đề hay không.
Lúc này, Từ Phàn kéo Tần Ninh đi đến trước một chiếc trống Lực Thanh khác, căng thẳng nói: “Ngươi thử kiểm tra lại xem!”
Nghe vậy, Tần Ninh gật gật đầu.
Hắn nắm chặt bàn tay, đánh ra một quyền.
Tùng…
Dòng chữ lại xuất hiện.
“Tần Ninh, Đại Thiên Tôn hậu kỳ, hai trăm hai mươi điểm!”
Trong khoảnh khắc, tất cả trở nên tĩnh mịch.
“Nương nó!”
Từ Phàn không nhịn được mà mắng một câu, lại còn tăng lên!
Lúc này, Tần Ninh lại đánh ra một quyền nữa.
“Hai trăm năm mươi điểm!”
Ngay sau đó, lại thêm một quyền nữa.
“Ba trăm điểm!”
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Từ Phàn vội vàng ngăn Tần Ninh lại: “Đủ rồi đủ rồi”.
Xung quanh, mọi người đã bị doạ cho choáng váng.
Lúc này, Tề Hủ An há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch.
Thật khủng bố.
Đây vẫn là con người sao?
Tần Ninh nhìn về phía Từ Phàn, nói: “Trưởng lão, ta không làm sai cái gì chứ?”
“Không sai không sai…”
Từ Phàn nhìn Tần Ninh, đánh giá từ trên xuống dưới.
Lực bộc phát là ba trăm phần trăm, đây là khái niệm gì?
Hiện tại, một mình Tần Ninh đấu với Tiểu Thần Tôn sơ kỳ cũng không thành vấn đề.