Cho dù là trước đây hay bây giờ, yêu cầu của Tần Ninh đối với đám người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều là phải đạt được lực nắm giữ một trăm phần trăm ở mỗi một cảnh giới, rồi mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo.
Làm như vậy, thiên phú sẽ không bị lãng phí, mà thành tựu trong tương lai còn rất cao.
Kiểm tra tiếp tục được tiến hành.
Dần dần, một âm thanh vang lên.
“Lưu Hạo Nhiên, cảnh giới Đại Thiên Tôn đỉnh phong, lực nắm giữ một trăm phần trăm!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.
Thật không thể tin được.
Một trăm phần trăm vậy mà lại xuất hiện!
Lúc này, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Cái tên Lưu Hạo Nhiên này từ đây chui ra vậy?”
Có người kinh ngạc nói.
“Lưu Hạo Nhiên, chẳng lẽ là Lưu Hạo Nhiên của nhà họ Lưu ở vùng Cực Bắc kia?”
“Vùng Cực Bắc?”
“Nhà họ Lưu ở Cực Bắc, có tộc trưởng là Chí Cao Đế Tôn, chính là hắn ta!”
Đám người lập tức trở nên ồn ào.
Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía trước, vẫn im lặng không nói gì.
Còn ánh mắt Tề Hủ An nhìn về phía Tần Ninh cũng càng ngày càng không tốt.
Dường như một câu liên quan rắm gì đến ngươi và một câu liên quan gì đến ta đã hoàn toàn chọc giận cái tên này.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không để ý.
Kiểm tra tiếp tục tiến hành.
Dần dần, đến phiên mấy người Tần Ninh.
Lý Vân Tiêu ở phía trước, hắn ta đi đến trước trống Lực Thanh, sau đó ngưng tụ khí thế, đánh ra một quyền.
Tùng…
Một tiếng trầm thấp vang lên.
“Lý Vân Tiêu, cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ, sáu mươi lăm điểm!”
Phía trên mặt kính xuất hiện một loạt chữ viết, Tần Ninh nhíu mày nhìn qua.
Sáu mươi lăm.
Bên cạnh, phía trước một cái trống Lực Thanh khác, Tề Hủ An cười nhạo nói: “Chỉ là sáu mươi lăm mà thôi, đồ vô dụng”.
Lời nói vừa dứt, trong tay hắn ta đã xuất hiện một thanh trường kiếm, sau đó chém xuống một nhát.
Ầm…