Tần Ninh lập tức nói: “Bảo nàng bình thường để tâm một chút, nàng lại cả ngày lười nhác, đương nhiên là không được rồi”.
Thời Thanh Trúc là cảnh giới Tiểu Thần Tôn trung kỳ, không nói đến việc tiến bộ rất nhanh thì khả năng nắm giữ sức mạnh của nàng cũng cực kỳ thuần thục, mỗi lần tăng lên một cảnh giới, nàng vẫn luôn có thể thích ứng rất nhanh.
Điều này đối với người bình thường mà nói, gần như là không thể tưởng tượng được.
Cho dù là Tần Ninh cũng không thể nhanh đến vậy.
Thứ nhất là do lúc trước Thời Thanh Trúc sống lại một đời, hồn phách chết đi rồi sống lại, xảy ra thay đổi, thứ hai là do hạt châu mà phụ thân để lại kia, khiến cho Thời Thanh Trúc xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Thế nhưng, bỏ qua hạt châu sang một bên không nói đến thì bản thân Thời Thanh Trúc cũng có thiên phú rất cao.
Khi còn ở Hạ Tam Thiên, không phải là nàng không thể phi thăng lên Trung Tam Thiên, mà là nàng không muốn.
Chỉ vì muốn chờ đợi hắn!
“Vậy còn chàng?”
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, đắc ý nói: “Chàng có khả năng đạt được một trăm phần trăm không?”
“Ta?”
Tần Ninh mỉm cười nhàn nhạt nói: “Ta có thể đạt đến một trăm hai!”
“Cười chết ta!”
Thời Thanh Trúc còn chưa kịp mở miệng thì bên trong một nhóm người khác, một gã thanh niên áo trắng lên tiếng cười nhạo nói: “Một trăm hai? Sức mạnh bộc phát của bản thân ngươi là một trăm, ngươi còn có thể bùng nổ tới một trăm hai mươi? Vượt qua cực hạn của bản thân? Nói đùa gì vậy?”
Điều này giống như là một người một trăm cân, nhưng khi đứng trên cái cân lại nói mình một trăm hai mươi cân.
Cho dù có làm sập cái cân thì cũng không thể mà là một trăm hai!
Cảnh giới của võ giả được đặt ra, mỗi một cảnh giới đều có một mức cực hạn của cảnh giới.
Nếu như Tần Ninh là Đại Thiên Tôn hậu kỳ, mà lực bộc phát lại vượt qua một trăm hai, thì hắn sẽ không còn là Đại Thiên Tôn hậu kỳ nữa.
Thanh niên áo trắng kia cười nhạo nói: “Cái gì cũng không hiểu mà còn ở đây nói hươu nói vượn, thiên tài có thể vượt cấp đánh chết kẻ địch, cũng chính bởi vì lực lượng nắm giữ trong tay đủ mạnh, còn lực lượng mà đối thủ nắm trong tay yếu hơn”.
“Nếu như Đại Thiên Tôn sơ kỳ có lực nắm giữ là sáu mươi thì khi đối mặt với Đại Thiên Tôn trung kỳ, chắc chắn là phải chết không chút nghi ngờ”.
Tần Ninh liếc mắt nhìn thanh niên áo trắng kia một cái, rồi thản nhiên nói: “Liên quan cái rắm gì đến ngươi!”
Thanh niên áo trắng bị một câu làm cho mắc nghẹn, sắc mặt tái nhợt.
Tần Ninh liếc mắt nhìn người vừa mở miệng kia, nói: “Liên quan gì đến ta!”
Giờ phút này, hai người nọ đồng thời kinh ngạc.
Tề Hủ An bực bội nói: “Có bản lĩnh, tới cửa ải thứ ba, ngươi tới khiêu chiến ta, bổn thiếu gia sẽ đánh cho ngươi răng rời đầy đất!”