“Đứa nhỏ Ninh Nhi này, năm đó, thời gian nó ở bên cạnh ta, ta lại một mực tu hành, rồi sau này phụ thân trở thành Thần Đế, vạn giới quy thuận, những ngày tháng nó ở bên cạnh ta cũng chẳng có bao nhiêu, chuyện tình trong ngoài Cửu Thiên Vân Minh, ta cần phải san sẻ với phụ thân nó…”
“Trước kia không cảm thấy mười vạn năm…mấy chục vạn năm…trăm vạn năm…nói qua là trôi qua nhanh chóng, nhưng mà bây giờ, chẳng qua chỉ là chưa đến mười vạn năm, ta lại cảm thấy như đã trải qua cả trăm vạn năm…”
Cô gái phía sau cũng khẽ thở dài.
Phu quân và con trai của đại nhân không có bên cạnh, trọng trách người phải gánh vác trên vai thật sự là rất nặng nề.
“Ta ấy à…”
Người phụ nữ tuyệt mỹ lại nói: “Đời này, vận mệnh của ta chính là vì bận tâm lo nghĩ cho phụ tử bọn họ!”
“Ai mà chẳng thế?”
Người phụ nữ tuyệt mỹ vừa nói dứt lời, trong hư không đột nhiên vang lên một âm thanh.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Chỉ thấy bên kia cung điện, một người phụ nữ mặc quần trắng chậm rãi đi đến.
Người phụ nữ đó có mái tóc dài như thác nước, buông xoã ở sau đầu, trên đầu cài một đoá hoa sen nước, dáng người thon dài tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp, đoan trang.
Hai người đứng chung một chỗ, trong khoảnh khắc, làm cho người ta thật sự không phân biệt được.
Chỗ khác biệt, chính là khí chất!
“Minh Nguyệt Tâm”.
Phía trên cung điện, người phụ nữ cười nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Trong Cửu Thiên Vân Minh này cũng có chỗ của ta, tại sao ta không thể đến được?”, Minh Nguyệt Tâm mỉm cười nhàn nhạt nói: “Thế nào? Cửu Thiên Vân Minh không dễ quản lý phải không?”
Lúc này, Tần Mộng Dao thản nhiên cười nói: “Vẫn ổn, dù sao thì vẫn còn có Lục Thanh Phong và Tạ Thanh, nếu như thực sự không được thì ta mời cha nương của Mục Vân đến, ai dám làm bậy làm bạ?”
“Hai vị kia, cô tìm được sao?”, Minh Nguyệt Tâm nói: “Hai người kia một lòng hướng tới tự do tự tại, cô muốn tìm được thì vô cùng khó khăn!”
Tần Mộng Dao nhìn về phía Minh Nguyệt Tâm rồi nói: “Vậy cô đến tìm ta làm cái gì?”
“Nhìn xem cô còn chống đỡ được không!”
Lúc này, Minh Nguyệt Tâm thản nhiên ngồi trên đỉnh cung điện, cười nói: “Cô cũng có thể hiểu là ta đến đây để chê cười cô”.
Tần Mộng Dao không để bụng.
Hai người cứ như vậy ngồi phía trên cung điện, gió nhẹ thoang thoảng thổi qua, lay động làn váy của hai người, trong khoảnh khắc, bọn họ giống như hai thần nữ, dung nhập vào trong cảnh vật của đất trời, hoà thành một thể, khiến cho tâm trí kẻ khác không khỏi rung động.
Hình ảnh đẹp không sao tả xiết.
Giọng nói của Minh Nguyệt Tâm mang theo sự không kiên nhẫn nói: “Tần Mộng Dao, cô thực sự cho rằng là ta không dám đánh với cô sao?”
“Không thể rời đi”.