Liễu Văn Truyền nghe vậy cười nhạt: "Phải thế không? Nhưng mà... Giết cả nhà người khác như vậy có phải là quá ác độc hay không?"
"Kẻ sát nhân là Tần Ninh đúng không?"
"Lý Nhàn Ngư, nhà ngươi bỗng nhiên lại có thêm một vị sư tôn, thậm chí còn là cảnh giới Đại Thiên Tôn, phải chăng là quá nực cười".
"Ngươi nói thế là có ý gì?", Lý Nhàn Ngư hỏi lại.
"Không có ý gì".
Liễu Văn Truyền nói tiếp: "Lý Nhàn Ngư, nhà ngươi là thánh tử, muốn làm gì thì sao đệ tử tinh anh như ta cản được, thế nhưng... Lý Nhàn Ngư, nếu ngươi cứ muốn chĩa mũi vào chuyện của ta thì đừng trách ta không khách khí".
Lý Nhàn Ngư nhìn chằm chằm vào Liễu Văn Truyền.
Ngay lúc này, ở giữa sân bỗng yên tĩnh lạ thường, một bầu không khí quỷ dị lan tỏa.
Cảm giác nghẹt thở dần dần lấp đầy không khí xung quanh.
"Ngươi muốn thế nào?"
Lý Nhàn Ngư lạnh lùng nói.
"Thế nào à? Giết người thì đền mạng!", Liễu Văn Truyền nói ngay: "Tần Ninh giết cả nhà họ Tề, vậy thì nhà họ Linh cũng phải bị diệt môn, mà Tần Ninh cũng phải chết".
Nghe Liễu Văn Truyền nói xong, Lý Nhàn Ngư đang muốn mở lời.
Sau lưng, một bàn tay bỗng vỗ nhẹ vai hắn ta.
"Để ta đến đi".
Tần Ninh tươi cười bước tới.
"Hắn ta muốn ta đền mạng, thế thì để ta xem hắn làm như thế nào!"
Lý Nhàn Ngư im lặng, lui về phía sau từng bước một.
Lúc này Tần Ninh nhìn về mấy người ở phía trước.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trên gương mặt dụ dỗ của Tề Nhiễm Ngọc.
Người phụ nữ này, không thể nói là rất xinh đẹp, nhưng vóc người cùng dáng vẻ lại toát lên vẻ mị hoặc, thực sự là vô cùng kích thích dục vọng chinh phục của người đàn ông.
Chẳng trách vị đệ tử tinh anh này lại cam tâm tình nguyện ra tay vì cô ta.
Tần Ninh cười nói: "Ta nhớ rõ ràng là, Tề Nhiễm Ngọc của nhà họ Tề sắp thành hôn với Lăng Vân Phong của nhà họ Lăng chứ nhỉ?"
"Lăng Nghiêu, đáng ra nhà ngươi nên cảm ơn ta đi, nếu ta không giết con ngươi thì trên đầu con ngươi mọc cả một thảo nguyên xanh ngát rồi ấy nhỉ?”
Rõ ràng.
Tề Nhiễm Ngọc phải trả một cái giá rất đắt mới có thể làm được.
Nghe xong câu ấy, sắc mặt Liễu Văn Truyền cũng trở nên lạnh lùng