Chỉ là không biết... Đến lúc đó... Cốc Tân Nguyệt còn nhớ mình hay không.
Linh Phủ.
Lầu các.
Tầng hai, vị trí cửa sổ.
Tần Ninh lười biếng tựa lên trên cột gỗ nhìn vườn hoa.
"Mệt không?"
Lúc này Thời Thanh Trúc xuất hiện, cười tủm tỉm nói: "Ta làm cơm cho chàng, nếm thử tay nghề của ta đi!"
Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười.
Không thể không nói, tay nghề Thời Thanh Trúc của rất tốt! Trước đó, ở Hạ Tam Thiên, nghe mấy người Lăng Thi Mạn, Hạ Lam nói mấy năm qua, Thời Thanh Trúc luôn ở thánh vực Thanh Tiêu, trong Thanh Tiêu Thiên không hay ra ngoài, lúc nào cũng tự mình nghiên cứu việc nấu nướng.
Lúc đó Thời Thanh Trúc nghe nói rằng muốn nắm được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm được dạ dày của hắn trước. Bởi vậy nàng ấy mới quan tâm đến việc nấu nướng.
"Đống thịt nguyên thú này cực kì thích hợp để làm ra những món ăn ngon, ta đã phải tốn rất nhiều công sức đấy".
Thời Thanh Trúc tranh công nói.
"Đừng tưởng rằng làm món ngon cho ta là nàng sẽ có thể không cần tu luyện!"
Nhắn đến tu luyện, Thời Thanh Trúc lập tức nhức đầu.
Tu hành thật sự quá mệt mỏi! Bây giờ tính cách trẻ con của nàng vẫn nhiều hơn một ít.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thời Thanh Trúc tri kỷ gắp thức ăn cho Tần Ninh.
"Thanh Trúc...", "Hả?"
"Nàng nói xem nếu nàng nhớ ra những chuyện trước kia, liệu có oán trách ta hay không?"
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc cắn đũa, suy nghĩ một lát mới nói: "Không phải chàng nói trước khi ta chết rất yêu chàng sao?"
"Ừm".
"Vậy bây giờ, ta còn yêu chàng hơn".
Thời Thanh Trúc cười tủm tỉm nói: "Trước kia rất yêu chàng, bây giờ yêu chàng hơn, đương nhiên sẽ không oán hận chàng rồi!"
Tần Ninh vuốt đầu Thời Thanh Trúc, cười nói: "Ta cũng vậy, rất yêu nàng".
Mất đi Tần Hâm Hâm, mất đi Tần Kinh Mặc, cùng với việc Lý Nhất Phong phản bội, đời thứ năm cha mẹ qua đời, đã khiến Tần Ninh hiểu thêm một đạo lý.
Quý trọng người trước mắt! Bây giờ Thời Thanh Trúc chính là người mà hắn dùng mạng để đổi lại, cũng là người hắn nên quý trọng.