Tần Ninh bật cười: "Dù là ai, có tâm tư gì thì ít ra Cửu Diệp Huyết Hồng Liên vẫn còn ở đây. Những hạt sen đó rất thần kỳ, Đại Thiên Tôn như ta ăn một viên thì chỉ cần chú ý tu luyện là có thể đến Tiểu Thần Tôn trong thời gian ngắn dễ như trở bàn tay".
"Chưa hết đâu".
Lão đạo sĩ tiếp lời: "Cửu Diệp Huyết Hồng Liên đủ để Đại Thần Tôn đạt đến Tiểu Đế Tôn đấy, hơn nữa dược lực của nó sẽ được lưu trữ trong cơ thể và không ngừng tăng cường".
"Thế nên... ta càng muốn có nó!"
Tần Ninh đã tính toán sẵn.
Hạt sen có công dụng tuyệt vời hơn bất cứ thần đan diệu dược nào.
Cho con cháu nhà họ Linh sử dụng thì họ sẽ có sự tiến bộ vượt bậc trong vòng hàng chục, hàng trăm năm, lúc đó vị thế nhà họ Linh sẽ an ổn hơn.
Nếu như có thể vài Tiểu Đế Tôn thì nhà họ Linh sẽ đứng vững gót chân tại vùng đất Cửu Châu.
Tiểu Đế Tôn là lực lượng cao thủ ở cả đại lục Cửu Nguyên cơ mà.
Dù thế nào đi chăng nữa, lần này hắn phải bảo vệ nhà họ Linh và giúp họ trỗi dậy từng bước một, có thế cuối cùng hắn mới giúp gia tộc của mình trường tồn được.
Xem như lời hứa với phụ thân và mẫu thân vậy.
Hai người rời khỏi nhà gỗ, quay về.
Nhưng giữa lúc đó, có mấy bóng người thình lình xuất hiện xung quanh thung lũng Huyết Trì, nhìn kỹ mới thấy có đến mấy trăm người.
"Sao cả đám kéo nhau tới thế này?"
Lão đạo sĩ thì thầm.
"Tần huynh đệ".
Một tiếng kêu ầm ĩ vang lên từ trong đám đông.
Lý Tồn Tiên thấy Tần Ninh bèn niềm nở chào hỏi.
Lục Kha cũng nằm trong số đó.
Hai người cùng nhau dẫn người đi tới.
"Tần huynh đệ, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Có thể thấy Lý Tồn Tiên rất vui mừng khi gặp được Tần Ninh.
"Sao hai người..."
Lục Kha cũng đưa mắt về phía hắn, lên tiếng: "Những gì Tần huynh đệ nói bọn ta đều làm theo tất, ta đã bảo các huynh đệ của ta ném mọi thứ đi rồi".
Lý Tồn Tiên đứng kế bên hơi lúng túng.
Tần Ninh cũng nhắc nhở riêng với hắn ta nhưng có vài người trong đội hơn mười người của hắn ta thật sự không nỡ vứt bỏ, Lý Tồn Tiên cũng không thể ép buộc họ được.