“Ngươi có cảm thấy, văn ấn trên cây cổ thụ mà bức tranh này vẽ lại, cùng với cây cột này…rất giống nhau không…”
Lão đạo sĩ nghe Tần Ninh nói vậy thì cũng chăm chú nhìn vào cây cột.
“Hình như đúng là vậy…”
Lão đạo sĩ không nhịn được nói: “Ngươi vừa nói, làm ta có cảm giác như vậy thật”.
Tần Ninh nhìn cây cột.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ từ, Tần Ninh nhíu mày.
“Chính là nơi này”.
Giờ phút này, ánh mắt lão đạo sĩ sáng ngời.
Bàn tay Tần Ninh nắm chặt lại, vung một quyền về phía cây cột gỗ.
Rắc rắc rắc…
Trên cột gỗ xuất hiện từng vết nứt.
Một giây sau, một lực hút mạnh mẽ trực tiếp lôi kéo hai người bọn họ tiến vào trong cột gỗ.
Ngay sau đó, trời đất quay cuồng.
Hai người chỉ cảm thấy cơ thể như đang ở chín tầng mây, sức lực toàn thân dường như bị tiêu tán hết.
Sau một hồi đất trời xoay chuyển, thân hình hai người bịch một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Mặt đất cứng rắn.
Hai người họ cẩn thận quan sát bốn phía.
Liếc mắt nhìn quanh chỉ thấy xung quanh là những cây non, toàn bộ cành lá cao không tới một mét.
Hơn nữa, bốn phía còn có rất nhiều sơn cốc, ngẩng đầu nhìn lên không trung còn là một vùng mây đen dày đặc, nơi nơi chốn chốn đều hiện ra vẻ u ám và khủng bố.
Giữa những đám mây đen kia, màu sắc bên trong của đất trời dường như cũng hoá thành màu đỏ như máu.
Lão đạo sĩ tới gần Tần Ninh, thấp giọng nói: “Đây là nơi nào?”
“Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì đây là phía trên tán cây cổ thụ trong bức tranh kia”.
Lời này vừa nói ra, lão đạo sĩ sửng sốt.
Loại cảm giác này giống như là hai chân đang giẫm lên trên tầng mây, thế nào cũng cảm thấy không chân thực.
Tần Ninh cũng mặc kệ lão đạo sĩ, đi thẳng về phía trước.