Tần Ninh nhìn về phía đám người, chậm rãi nói: "Ở đây có nhiều bảo bối tốt như vậy, ngươi không muốn cứ muốn bắt giết ta làm cái gì?"
"Hừ".
Cảnh Địch Phi quát lên: "Đồ tốt không biết chạy, nhưng ngươi thì biết".
Dứt lời, Cảnh Địch Phi vung tay.
Mười mấy người tiến lên vây công, nhìn chằm chằn Tần Ninh như hổ rình mồi.
Tần Ninh vẻ mặt bình tĩnh.
Giữa hai tay, một thanh kiếm xuất hiện.
Trầm Uyên kiếm.
Bảo khí Chí Tôn tam phẩm.
Trên thực tế, đối với người ở cảnh giới Đại Thiên Tôn như Tần Ninh mà nói, bảo khí Chí Tôn tam phẩm đã không vừa mắt nữa rồi.
Có điều, không quan trọng.
Hắn cũng không cần giết chết những người này.
Chỉ cần… phù phù phù! Tiếng xé gió vang lên, mấy tên võ giả Tiểu Thiên Tôn đỉnh cấp lập tức xông tới.
Những tên này phối hợp vô cùng chặt chẽ, không hề lo lắng Tần Ninh sẽ ra tay giết chết bọn chúng.
"Tứ Linh Thiên Kiếm Quyết!"
“Thủy Hỏa Lôi Điện”.
Xoẹt... Tần Ninh chém ra một kiếm.
Bốn đạo Linh Long ẩn chứa khí thế của Thủy Hỏa Lôi Điện, trong nháy mắt phá không mà ra.
Tiếng ầm ầm cùng lúc vang lên.
Khí thế khiến lòng người khiếp sợ bạo phát ra ngoài.
Lúc này, lực nổ đáng sợ quét qua.
Bốn đạo công kích Linh Long mãnh liệt mà bá đạo.
Mặc dù chỉ là võ quyết Chí Tôn tam phẩm, nhưng trong tay Đại Chí Tôn sơ kì Tần Ninh thi triển ra, uy lực đạt tới cực hạn, cũng đe dọa đến mấy người kia.
Xì xì... Từng đạo kiếm khí rất nhỏ cắt qua gò má, cánh tay mấy người, chảy ra một tia máu tươi.
Nhưng, mấy Tiểu Thiên Tôn này phòng ngự cũng không tồi, vẫn chưa bị trọng thương.